Tôi năm nay 24 tuổi, hiện đang là nhân viên trong một công ty viễn thông. Ngay từ ngày đầu vào công ty, tôi đã bất ngờ vì sếp phụ trách khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Chị Oanh- sếp của tôi là một người phụ nữ với vẻ đẹp quyến rũ và thần thái sang trọng. Trông công ty, không ai biết tuổi thật của chị.
Ban đầu, tôi thấy sợ và ghét chị. Chị thường giao cho tôi những công việc khó so với năng lực của tôi. Không những thế, mỗi lần tôi mắc lỗi sai, chị mắng mỏ rất nhiều. Thời gian đó, tôi thường tránh mặt và rất ít khi tiếp xúc với chị.
Vì áp lực công việc quá nhiều, tôi nhiều lần muốn nghỉ việc. Chưa kể, tôi không thích ánh mắt mà chị ấy nhìn tôi: vừa tự tin lại có chút gì đó kiêu ngạo, trịch thượng. Mọi người nói, trong công ty, chị thuộc tuýp người "thét ra lửa'. Năm ngoái, trong buổi họp cổ đông, chị đã cam kết chịu trách nhiệm 60% doanh thu của công ty. Và chị đã làm được. Tài năng của chị, không ai có thể phủ nhận được.
Hôm đó, tôi mắc lỗi sai khi soạn lệnh, làm mất dữ liệu của khách hàng. Nếu không có bản backup, tôi sẽ phải bồi thường số tiền lớn. Tôi cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên bản thân nên xin phép làm "không công" trong 3 tháng để trả nợ, sau đó tôi sẽ xin nghỉ.
Nhận được đơn xin nghỉ của tôi, chị Oanh mắng tôi dám làm mà không dám chịu. Sau đó, chị nó chị là người chịu trách nhiệm chính của dự án. Tội vạ đâu chị ấy sẽ chịu chứ không phải tôi. Tôi nghe bên hành chính rỉ tai rằng sau vụ ấy, chị đã phải bồi thường khá nhiều tiền cho dự án.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi tiếp xúc nhiều với chị hơn. Tôi hay nhắn tin hỏi thăm, trò chuyện với chị. Toàn những chuyện chẳng liên quan gì đến công việc. Trông vẻ ngoài chị nghiêm túc, đạo mạo vậy chứ thực ra chị Oanh rất hài hước và trẻ trung.
Hôm đó là ngày lễ Tình Nhân, tôi muốn tặng chị một bó hoa và nói lời yêu chị. Mặc dù tôi biết, chị chắc chắn sẽ không nhận lời. Nghĩ là làm, tôi mua một bó hoa và đến trước cửa nhà chị. Tôi ngần ngừ một lúc lâu mới dám nhắn tin cho chị. Thấy chị nói hôm nay chị chỉ ở nhà, chẳng có ai tặng quà, cũng không có ai rủ đi chơi, tôi nói chị hãy mở cửa cho tôi.
Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình nhưng bị chị từ chối thẳng thừng. Chị nói chị sẽ yêu và cưới người đàn ông nào hơn chị một cái đầu. Tôi thất vọng và suy sụp lắm.
Tuy nói lời từ chối nhưng khi tôi rủ chị đi dạo hay đi xem phim, chị vẫn đi cùng tôi. Và chuyện gì đến cũng đã đến, tôi và chị đã làm chuyện đó nhiều lần. Tôi trao cho chị tất cả tình yêu nhưng chị vẫn chưa bao giờ nói lời yêu tôi.
Khi tôi nói đến chuyện cưới xin, sinh con đẻ cái, chị chỉ lờ đi. Dường như chị vẫn chưa sẵn sàng để trở thành người phụ nữ của cuộc đời tôi. Dù tôi đã quá yêu chị.
Sinh nhật chị, tôi ôm một bó hoa, đứng trước cửa nhà chị và chờ đợi. Nhưng không thể ngờ rằng, khi xuất hiện, chị bước lên một chiếc xe sang cùng với một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ thành đạt.
Tôi đứng lặng hồi lâu mà lòng đau quặn. Tôi biết tôi chưa bao giờ được yêu. Tôi biết, tôi đã bị lợi dụng dù tình yêu tôi dành cho chị là thật lòng...
Tôi phải làm sao để vượt qua được nỗi đau này đây?
Đăng nhận xét