Oleksiy Savkevych là một dịch giả tự do. Anh sinh ra, lớn lên và tốt nghiệp đại học ở Donetsk. Oleksiy gặp vợ mình là Svitlana khi còn là sinh viên. Năm 2001, cặp đôi kết hôn và chuyển đến sống trong một ngôi nhà biệt lập ở thị trấn nhỏ Avdiivka, ngoại ô Donetsk, miền Đông Ukraine.
Một chiếc xe điện từng chạy từ thị trấn đến Donetsk, khoảng vài km cho đến năm 2014, khi xung đột nổ ra giữa lực lượng ly khai địa phương và quân đội Ukraine.
Hiện cặp vợ chồng Oleksiy và Svitlana vẫn đang sống cùng các con ở thị trấn nhỏ Avdiivka. Khi tâm sự với nữ nhà báo Tetiana Bezruk ở Kiev về tình hình xung đột đang diễn ra ở nơi chiến tuyến miền Đông, anh Oleksiy đang ngồi đối diện với cửa sổ, từ đó anh có thể nhìn thấy một tòa nhà nhiều tầng -nơi lực lượng ly khai thân Nga thiết lập trạm kiểm soát đầu tiên trong thị trấn vào năm 2014.
Thành thật mà nói, tôi không biết mình có thể nói gì với cô. Tôi đã quen với chiến tranh, đôi khi tôi thậm chí còn thấy ngại khi phải giải thích điều đó cho những du khách đến thăm thị trấn của chúng tôi. Chúng tôi có một đường ray xe lửa gần đó. Trước khi xung đột nổ ra, những vị khách từng ghé thăm thị trấn và hỏi tôi: "Làm sao anh sống được ở đây như thế? Anh phải nghe thấy tiếng xe lửa suốt ngày. Làm thế nào anh có thể ngủ trong tiếng ồn như thế?"
Thế rồi bây giờ không còn xe lửa nữa, nhưng có chiến tranh. Bạn phải quen với mọi tiếng ồn và chúng trở thành một phần trong cuộc sống của bạn. Mọi người không hiểu điều này; rất khó để họ hiểu làm thế nào bạn có thể sống chung với chiến tranh.
Tôi nhớ, vào cuối tháng 5/2014, tôi không thể đi từ Donetsk về nhà bằng xe buýt vì đường đến thị trấn Avdiivka đã bị chặn. Và tôi đã đi bộ. Tôi nhớ mình đã đi bộ dọc theo một con đường vắng vẻ từ Donetsk đến Svyatohirsk (thị trấn gần Avdiivka). Tôi tìm kiếm dọc theo con đường quốc lộ và thấy một chiếc xe hơi lao tới. Tôi về được nhà ở Avdiivka và bỗng nhìn thấy cảnh tượng những đứa con bé bỏng của tôi đang chơi trận giả.
Gia đình tôi phải rời Avdiivka để đi sơ tán vào mùa đông năm 2015, khi thị trấn bị pháo nặng. Chúng tôi chuyển đến một thành phố cách đó 25km và thuê nhà ở đó trong 2 tháng. Đó là một quyết định khó khăn nhưng là một quyết định cần thiết bởi nếu không, tôi sẽ đặt các con mình vào tình thế nguy hiểm. Sau đó, chúng tôi trở về Avdiivka và ở lại thị trấn cho tới nay.
Chúng tôi không thức mỗi buổi sáng với câu hỏi rằng, quân đội Nga có tấn công và chiếm lấy Avdiivka hay không. Vì chúng tôi không nghe thấy tiếng nổ súng. Chưa có gì thay đổi cho đến nay.
Tuy nhiên, nhiều nhà báo đã bắt đầu đến thị trấn. Và chúng tôi nhận được nhiều câu hỏi như: Anh sẽ làm gì nếu Avdiivka bất ngờ bị chiếm đóng? Tất nhiên câu trả lời là chúng tôi sẽ rời đi.
Nhưng cho đến nay chúng tôi không chuẩn bị ba lô sơ tán khẩn cấp hay bất cứ thứ gì tương tự. Sinh hoạt gia đình cũng không có gì thay đổi: Con trẻ vẫn đi học, Svitlana làm việc tại thư viện địa phương, tôi vẫn làm công việc dịch giả tự do.
Đăng nhận xét