Tôi từng có một người bạn trai được vô khối người ngưỡng mộ. Anh khá đẹp trai, tính tình ổn, đặc biệt kiếm ra tiền. Lương 50 triệu/ tháng đối với 1 người đàn ông 29 tuổi cũng đã là khá so với mặt bằng chung rồi chứ nhỉ.
Chúng tôi yêu nhau gần 4 năm trước khi quyết định đi đến hôn nhân. Nhưng tới khi đang lên kế hoạch cho đám cưới, tôi đột ngột nói chia tay khiến anh choáng nặng. Anh rối rít hỏi tôi lý do tại sao.
“Nói đến lý do, thực sự không có lý do nào cụ thể. Nhưng anh có thừa nhận với em rằng tình cảm của chúng ta đã nhạt nhòa hay không”, tôi nhẹ giọng hỏi anh.
Anh suy nghĩ một lát rồi im lặng. Tôi cười buồn, quay người đi mà không nói gì thêm. Thực chất, để đi đến quyết định đó, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi là phụ nữ, hơn ai hết, tôi không muốn tình yêu của mình tan vỡ để bản thân phải chịu thiệt thòi khi đã gắn bó với anh cả 4 năm trời.
Nhưng hôm trước, tôi vô tình nghe lén anh đang gọi điện với người bạn thân. Nội dung cuộc nói chuyện khiến tôi đưa ra quyết định khó khăn này. “Tao với nó giờ làm gì còn tình yêu, chỉ còn tình nghĩa tôi. Mày nói xem, chẳng lẽ ngủ với nhau cả 3 năm nay mà không cưới, tao cũng thấy áy náy với nó lắm. Thôi thì cứ cưới, đẻ 1, 2 đứa con cho nó cái danh phận rồi lúc ấy mình có hoa lá bên ngoài nó cũng chẳng thể trách mình được…” - anh đã nói như vậy đấy.
Ai nghe được những lời như thế mà không tổn thương cho được? Tôi cũng cảm nhận rõ, thời gian này anh lạnh nhạt với tôi hơn, mặc dù chúng tôi đang lên kế hoạch cho đám cưới, đáng lẽ phải là quãng thời gian hạnh phúc nhất mới phải.
Thậm chí, tôi còn thấy anh nhắn tin qua lại, đùa bỡn với vài cô nàng xinh đẹp khác. Tất nhiên, anh không phản bội tôi nhưng rõ ràng trái tim anh đã không nằm trọn ở nơi tôi nữa.
Cuộc hôn nhân được xây dựng trên nền tảng một tình yêu đã đến lúc chán chường, thử hỏi chúng tôi sẽ có hạnh phúc? Hơn thế, tôi kém cỏi tới mức phải nhận sự thương hại và một đám cưới bố thí từ anh sao? Chưa nói, sau khi đã trở thành vợ chồng, anh có thể chung thủy với tôi hay không cũng là điều vô cùng khó nói!
Đó là lý do khiến tôi quyết định hủy hôn. Tôi có thể không cần 1 người đàn ông ưu tú như anh nhưng chắc chắn chồng tôi phải là người yêu thương, toàn tâm toàn ý với tôi!
Hôm qua, anh gọi cho tôi đề nghị thế này: “Giờ này chia tay chỉ em là người thiệt thòi thôi, anh nói thật đấy. Vậy nên anh cho em một lần nữa để suy nghĩ, rồi nói cho anh biết em có muốn cưới nữa hay không. Duy nhất lần này thôi nhé, sau đó anh không cho em cơ hội nữa đâu!”.
Anh nói xong chẳng đợi tôi trả lời đã ngắt máy. Đến lúc này anh vẫn nói cái giọng sặc mùi bố thí, ban phát như vậy, anh muốn chúng tôi trở thành vợ chồng kiểu gì? Gượng ép để kết hôn chỉ vì sợ thiên hạ đàm tiếu anh chơi chán rồi rũ bỏ trách nhiệm, sợ tôi trách móc anh lấy hết thanh xuân hay áy náy vì ngủ 3 năm với tôi “free”? Tôi thà không cần cuộc hôn nhân này còn hơn!
Tôi rành rọt và ngắn gọn nhắn cho anh: “Em sẽ không hối hận!”. Anh “ok” một câu ngắn ngủn. Và mối tình 4 năm của chúng tôi kết thúc như vậy.
Nhiều người nói tôi dại, chỉ sợ anh phủi tay chứ anh đã đồng ý cưới sao tôi cứ “cành cao” làm gì! Lo gì sau đó, lấy về rồi tôi đã là vợ, muốn giữ anh thì cố gắng quản chặt là được. Tôi chỉ cười buồn, tôi làm vậy có đúng không mọi người? Lẽ nào tôi quá quan trọng hóa vấn đề, đã đặt cái tôi của mình quá cao?
Theo Phụ nữ Việt Nam
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.
Đăng nhận xét