Ầm ĩ "chiến đấu" vì tưởng bố mẹ chồng đi tập thể dục, nàng dâu chết điếng khi ra khỏi phòng

(Dân Việt) Tôi không ngại ngần phát ra những âm thanh bộc lộ niềm mãn nguyện và hài lòng vì những gì chồng mang lại. Khi tàn cuộc, tôi khoác vội chiếc váy ngủ mỏng tang, chạy ra phòng khách uống tạm cốc nước. Tôi như điếng người khi thấy bố mẹ chồng đã ngồi ở đó tự lúc nào.

Tôi và Thông quen nhau thời còn là sinh viên cao đẳng sư phạm. Vốn là gái thành phố nhưng tôi được mọi người nhận xét có lối sống giản dị hòa đồng. Còn Thông, xuất phát điểm từ quê nên anh không ngại khó ngại khổ, luôn nỗ lực vươn lên trong cuộc sống và trong học tập. Cảm mến nhau từ những điều giản dị như thế, tình yêu sinh viên của chúng tôi lớn dần theo năm tháng.

Khi ra trường, anh về quê công tác ở một trường trung học cơ sở. Thời điểm đó, tình yêu với anh đã sâu đậm nên tôi chấp nhận từ bỏ cuộc sống thị thành, xin về làm giáo viên dạy văn ở một ngôi trường gần nơi gia đình anh sinh sống.

 am i "chien dau" vi tuong bo me chong di tap the duc, nang dau chet dieng khi ra khoi phong hinh anh 1

Chúng tôi đã "chiến đấu" rất hăng hái. Ảnh minh họa

Đám cưới của chúng tôi diễn ra không lâu sau đó trong niềm hạnh phúc mãn nguyện của người trong cuộc, trong sự chúc phúc của đôi bên bố mẹ và bạn bè đồng nghiệp. Là gái thành phố về làm dâu quê nhưng tôi không mấy ngỡ ngàng vì trước đó đã về nhà anh chơi nhiều lần và quen với nếp sinh hoạt của gia đình chồng chưa cưới.

Bố mẹ anh thuần hậu chất phát, yêu thương con dâu tương lai như con đẻ. Chỉ có điều làm tôi lấn cấn đó là điều kiện sinh hoạt gia đình anh khá bất cập.

Căn nhà cấp bốn của gia đình anh khá rộng rãi với sân vườn nhưng thiết kế theo kiểu liền kề nhau, ở giữa là phòng khách cũng là nơi ăn uống sinh hoạt chính của gia đình. Hai bên cơi nới hai phòng ngủ, một của bố mẹ chồng, một dành cho vợ chồng con trai con dâu mới.

Thành thử vợ chồng tôi có muốn hứng khởi mặn nồng cùng nhau cũng phải canh chừng tới khi ông bà uống trà xem ti vi xong xuôi, lui về phòng riêng của họ phía bên kia. Bởi bất kỳ âm thanh nào nơi phòng ngủ chúng tôi cũng đều dội ra phòng khách nghe rõ mồn một.

Không muốn những điều tế nhị như thế để bố mẹ chồng nắm bắt, nên tôi và chồng luôn để dành chuyện yêu tới tối muộn. Lắm khi ông bà mất ngủ thức khuya, pha trà xem phim ở phòng khách tới tận nửa đêm. Những hôm đó, "lịch yêu" của vợ chồng tôi cũng đành bị đẩy muộn theo. Sáng hôm sau, cả anh lẫn tôi thiếu ngủ mặt mũi phờ phạc.

Những điều bất cập tưởng như nhỏ bé như thế nhưng lâu dần ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của tôi và Thông. Nhiều khi tôi lên lớp trong tình trạng mất ngủ, khiến năng lượng làm việc bị giảm sút đi rất nhiều. Tôi đã phải bàn với Thông, xin ra ở riêng nhưng rồi cái khó bó cái khôn làm chúng tôi chùn bước.

Anh là con một, không ai nói ra nhưng tự trong thâm tâm anh biết mình có trách nhiệm phải ở cùng bố mẹ để các cụ nhờ cậy cuối đời. Dạo này bố mẹ chồng có thêm thói quen sinh hoạt mới là thức dậy sớm để đi bộ thể dục.

Đúng là trời thấu hiểu lòng người. Tôi và chồng hí hửng bàn nhau nán cuộc yêu buổi tối lại, để dành năng lượng đến sáng sớm hôm sau. Khi bố mẹ chồng lục đục thức dậy, tôi và anh cũng bấm nhau dậy theo. Đợi các cụ ra khỏi nhà vào lúc sớm tinh mơ, vợ chồng trẻ tha hồ "hư hỏng" cùng nhau mà không phải lưu tâm bất cứ điều gì.

Mọi việc dần đi vào quỹ đạo với nếp sống mới. Tôi được ngủ đủ giấc, chuyện yêu cũng mĩ mãn nên tinh thần cứ trẻ trung phơi phới. Mà "yêu" vào buổi sáng, tôi phát hiện ra có nhiều điều thú vị. Cả đêm hai vợ chồng no giấc, tới sáng sớm thức dậy cùng nhau, dành trọn năng lượng yêu cũng như niềm hứng khởi cho nhau khiến chất lượng ái ân theo đó cũng dồi dào.

 am i "chien dau" vi tuong bo me chong di tap the duc, nang dau chet dieng khi ra khoi phong hinh anh 4

Tôi xấu hổ không dám đối mặt với bố mẹ chồng. Ảnh minh họa

Lần ấy cũng như mọi buổi sáng khác, thấy tiếng mở cổng của bố mẹ chồng leng keng là vợ chồng trẻ theo đó mà thức dậy. Ngó thấy bóng dáng ông bà khuất dần sau cổng, tôi và Thông bắt đầu cuốn theo nhịp yêu bất tận. Cả tuần trước đó tôi phải kiêng khem do "chị Nguyệt" tới thăm nên cả hai bức bối vô cùng. Lần này no dồn đói góp, tôi và anh như bù đắp cho nhau những thiếu hụt trước đó.

Cuộc ái ân kéo dài đến cả tiếng đồng hồ. Tôi không ngại ngần phát ra những âm thanh bộc lộ niềm mãn nguyện và hài lòng vì những gì chồng mang lại. Khi tàn cuộc, tôi khoác vội chiếc váy ngủ mỏng tang, chạy ra phòng khách uống tạm cốc nước. Tôi như điếng người khi thấy bố mẹ chồng đã ngồi ở đó tự lúc nào.

Nhìn ra sân, tôi thấy trời mưa ướt sũng, liếc nhanh thấy tuần trà của ông bà đã gần cạn. Hóa ra thời tiết xấu nên ông bà rút ngắn buổi thể dục, về nhà từ trước đó đã lâu. Hai vợ chồng chủ quan mải thăng hoa cuộc yêu nên đâu để tâm tới việc nắng mưa ngoài kia thế nào.

Bố chồng làm mặt tỉnh bơ như không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng ngó sang mẹ chồng, thấy bà vừa nâng chén trà lên vừa tủm tỉm mà tôi lòng dạ rối bời. Không biết thời gian tới, tôi nên làm thế nào để đỡ ngại ngần với các cụ trong va chạm sinh hoạt hằng ngày.

Có chị em nào từng gặp "tai nạn" khi yêu như tôi, bị bố mẹ chồng "biết tỏng", xin cho tôi cao kiến và cách ứng xử?

Tag:  đời sống tình dục, chiến đấu, lâm trận, đổi gió phòng the