Thương bạn mãi không có người yêu, rồi bạn yêu luôn bạn trai của mình

Tôi và Linh chơi thân với nhau, lúc nào đi đâu, hai đứa cũng kè kè bên cạnh. Tôi cực kì quý mến cô ấy và cô ấy cũng vậy. Hai đứa như chị em ruột thịt. Biết tôi có người yêu, Linh buồn lắm. Tôi càng hiểu cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn là thế nào. Vì có người yêu rồi, tôi sẽ không thường xuyên đi chơi, đi cà phê với Linh nữa. Vậy nên, tôi đã cố gắng dành riêng một khoảng thời gian cho bạn. Thậm chí, nếu đã có hẹn trước với bạn, hoặc bạn có việc cần đến tôi hơn, tôi sẽ hủy hẹn với người yêu để đi cùng Linh.

Không muốn Linh nghĩ mình có người yêu mà quên bạn, đi đâu, tôi cũng tích cực đưa Linh đi cùng. Người yêu rủ đi chơi, tôi cũng sắp xếp thêm một người bạn khác để chở Linh, cho có đôi có cặp. Linh thường hay nói ngại đi 1 mình với hai chúng tôi nên tôi buộc phải làm điều đó. Những ngày cuối tuần, tôi đến nhà người yêu nấu nướng, Linh cũng đi cùng tôi để khỏi phải cô đơn.

Lâu dần, chuyện đó cũng trở thành quen. Linh không còn cảm thấy ái ngại khi đi với tôi và anh nữa. Sợ Linh buồn, tôi còn hay đi xe cùng Linh, còn người yêu tôi đi 1 mình. Có lúc anh tự ái vì tôi coi trọng bạn, nhưng dù là để anh tự ái còn hơn là để Linh phải buồn. Tôi biết, con gái rất tổn thương khi thấy người bạn thân của mình hạnh phúc, vui vẻ, lại để cô ấy cô đơn.

Từ bao giờ, anh đã chủ động nhắn tin cho Linh, rủ cô ấy đi chơi để tâm sự vì anh cảm thấy tôi luôn vô tâm với anh, quan tâm bạn bè hơn. (ảnh minh họa)

Chỉ là, tôi không hay, chính những hành động đó của tôi đã khiến anh nổi giận, còn Linh thì lại tìm mọi cách để động viên anh. Cô ấy hay nói với anh về tôi, khen ngợi tôi, có lúc động viên anh phải thông cảm cho tôi. Ban đầu là những lời tốt đẹp nhưng khi anh tức tối, nói tôi không ra sao thì Linh lại nói xen vào những câu đưa đẩy.

Từ bao giờ, anh đã chủ động nhắn tin cho Linh, rủ cô ấy đi chơi để tâm sự vì anh cảm thấy tôi luôn vô tâm với anh, quan tâm bạn bè hơn. Tôi cũng giải thích cho anh hiểu, nhưng anh đâu có hiểu cho tấm lòng của tôi. Tôi yêu anh là chân thành nhưng cũng rất nặng tình với bạn. Chẳng thể nào để bạn cô độc một mình.

Ngày cuối tuần tôi về quê, Linh không về cùng như trước mà hay bảo ở lại có việc. Tôi đâu hay, chính lúc đó là lúc, Linh chủ động tới nhà người yêu của tôi, nấu nướng cùng với mẹ anh, thể hiện tay nghề của mình. Mẹ anh cũng thích Linh bởi tính cách tự nhiên, vui vẻ và sự khéo léo ấy. Linh cũng xinh xắn và hay đánh đúng tâm lý của người lớn, thích lớp trẻ nói lời hay, mua quà biếu xén. Tôi đã không làm điều đó vì tôi hay ngại quan cách, nịnh nọt.

Anh thích Linh từ bao giờ tôi không hay. Chỉ là, mỗi lần tôi chủ động hẹn anh đi chơi, anh đều nói tôi rủ Linh đi cùng. Anh tỏ ra thông cảm với cô ấy hơn trước và không còn trách móc tôi nữa. Có khi, anh còn chủ động hỏi han Linh, rồi có ý muốn mai mối người này người kia. Tôi đâu hay biết, đó chỉ là cái cớ để anh và Linh được gặp nhau. Linh tỏ ra thích một người và luôn đưa anh ta đi cùng nhưng chỉ là tạo điều kiện để được ở bên cạnh người yêu của tôi.

Tôi hận, hận họ lén lút sau lưng tôi, hận cô bạn thân bỉ ổi. Tôi không thể nào chấp nhận được chuyện họ phản bội tôi để đến với nhau. (ảnh minh họa)

Một ngày, tôi phát hiện anh chở Linh đi chơi, hai người vui vẻ nắm tay nhau, Linh ôm eo anh, khiến tôi chết đứng. Tôi vội gọi cho anh để xác minh sự thật thì anh ấp úng nói, Linh đang có việc gấp nên anh mới phải giúp. Vậy việc gấp là gì, sao Linh không nói với tôi. Trước giờ có việc gì, tôi sẽ luôn là người biết trước. Sao anh lại biết trước cả tôi? Cả anh và Linh đều không nói với tôi, tôi giận lắm.

Tôi định làm lớn chuyện thì chính anh nói với tôi rằng, anh không còn yêu tôi nữa, anh cảm thấy, người con gái hiện tại, bạn tôi, mới chính là người con gái anh cảm thấy tâm đầu ý hợp. Anh biết việc này là bỉ ổi nhưng anh vẫn muốn tôi tha thứ cho anh và Linh. Tôi hỏi Linh có yêu anh không, cô ấy cũng khóc mà thừa nhận rằng, đã yêu anh từ lâu, khát khao có được người đàn ông như anh. Tôi cười, nụ cười ngạo nghễ đầy coi thường và nắm tay hai người họ, cầu chúc cho anh và cô ấy.

Tôi hận, hận họ lén lút sau lưng tôi, hận cô bạn thân bỉ ổi. Tôi không thể nào chấp nhận được chuyện họ phản bội tôi để đến với nhau. Cô ấy yêu anh, không lẽ tôi thì không? Tất nhiên, hai người đó không xứng đáng để tôi níu kéo. Tôi đã thất bại vì quá ngây thơ, quá tốt, quá thương người và trân trọng bạn. Đó là bài học cho tôi và không còn gì phải hối tiếc vì mình đã sống quá tử tế. Tôi bỏ đi, không lời từ biệt. Từ nay và về sau, mãi mãi tôi sẽ mất đi một người bạn tốt và người yêu tốt. Dù là hận nhưng tôi cũng mong, nếu họ đã phản bội người bạn tri kỉ như tôi, mong họ hãy cốg gắng yêu nhau, sống hạnh phúc đừng để tôi phải uổng phí vì đã hi sinh.

Theo Thanh Châu ghi (Khám phá)