Phần 10: Tôi là trà xanh cũng nhất định không khiến anh say
Trần Minh thấy cửa không khóa nhưng nhà lại tối om. Trong lòng hừ một tiếng. Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 10 giờ, miệng lẩm nhẩm: Chắc đã ngủ rồi!
Nhi nằm trên phòng nghe thấy tiếng mở cửa, sau là tiếng bước chân của Trần Minh, tim bỗng dưng đập loạn trong lồng ngực.
Mùi hương quen thuộc ấm áp và mê hoặc ấy khiến Nhi muốn gần gũi (Ảnh minh họa)
Nghe ngóng một hồi, không có gì lạ, Nhi thở khe khẽ, duỗi thẳng cơ thể và thả lỏng các khớp chân tay.
Một lúc sau, Nhi khẽ khàng mò ra khỏi chăn nhón chân nhẹ nhàng tới gần cầu thang nhòm xuống phòng dưới.
Trần Minh nhìn cái đầu nhỏ ngó ngó nghiêng nghiêng liền lớn tiếng quát:
- Cô tuổi nào mà dám mời tôi ăn thịt lừa?
Nhi giật mình, quay sang bên phải, liền thấy Trần Minh ngồi đó, lưng tựa vào tường, mái tóc hơi xõa xuống trán. Nhi nhỏ giọng:
- Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?
Không thấy Trần Minh nói gì. Nhi tiếp:
- Có lẽ tôi nên chuyển phòng hoặc anh nên chuyển chỗ khác. Có vẻ nơi này không hợp với một tiến sỹ làm giảng viên trong một trường đại học lớn, nhất là anh ta lại còn ở cùng với sinh viên của mình. Anh nên giữ gìn hình tượng và danh dự của bản thân chứ?
- Danh dự và hình tượng của bản thân tôi với cô to chả bằng con kiến?
Nhi thở dài:
- Tôi biết anh và tôi nước sông không phạm nước giếng, trong lòng anh không có ưa gì tôi. Tôi biết. Nhưng cũng đừng có gắp lửa bỏ tay người nhé!
Trần Minh thầm nghĩ: Cô biết, biết cái con khỉ ấy.
Vẫn thấy Trần Minh không trả lời. Nhi thấp thỏm:
- Hay là tôi đi. Anh ở một mình!
Trần Minh thở dài:
- Không được.
Nhi ngạc nhiên tròn mắt:
- Vậy ý anh sao?
- Cô nghĩ sao tôi nghĩ vậy.
- Tôi nghĩ anh nên chuyển tới một căn nhà khác đẹp hơn, to hơn, hợp với anh hơn.
- Thật không?
- Thật!
Trần Minh khẽ cười:
- Vậy không đời nào tôi lại làm cô vừa lòng!
Nhi cáu:
- Tôi đi ngủ!
Trần Minh làm như không nghe thấy. Vẫn làm như đang nói chuyện bình thường:
- Cô thích đàn ông như thế nào?
Nhi hơi bất ngờ, nhưng liền đáp:
- Ngược lại với anh là được!
Trần Minh lại cười khổ:
- Vậy à? Một gã vừa xấu xí, vừa ngu dốt, vừa vô dụng, vừa thô lỗ, lười biếng, lại vô tâm. Đúng là tiêu chí của con heo.
Nhi nghiến răng:
- Thế mà có gã lại tha thiết muốn ở cùng một con heo chứ không đi chỗ khác kìa.
Trần Minh đáp:
- Lúc cho cô ở lại cùng, không phải là tôi nể gì cái tính điên điên khùng khùng chầy bửa của cô đâu. Khi ấy, tôi quả thật có chút tính toán.
- Là sao?
- Là tôi lợi dụng cô!
Nhi khẽ cười:
- Cuối cùng tôi cũng đợi được người đàn ông có thể lợi dụng mình.
Trần Minh khẽ cười:
- Khi ấy, tôi đoán lúc tôi chuyển tới đây, thể nào cô ấy cũng đi tìm tôi. Là tôi muốn cô ấy thấy tôi đang sống cùng một cô gái khác.
Nhi bật cười, tiếng cười nho nhỏ khiến cho Trần Minh ngạc nhiên hỏi:
- Sao cô lại cười:
- Hóa ra tôi cũng có thể khiến cô người yêu cũ của anh ghen. Hẳn tôi cũng có điểm hơn cô ta nên anh mới chọn đúng không?
Trần Minh thở dài, tay duỗi thẳng thờ ơ đặt trên gối, đầu tựa vào tường hơi ngẩng lên nhìn Nhi với ánh mắt dìu dịu lẫn trong bóng tối mờ mờ của cầu thang. Giọng anh chỉ còn lại sự mỏi mệt và một chút châm biếm:
- Chỉ là khi ấy tôi đã vô tình tự biến mình thành nhân vật chính trong một câu chuyện tình đam mỹ mà thôi.
Nhi không ngừng mang cơ thể mình sát lại thật gần với cơ thể ấm áp của Trần Minh (Ảnh minh họa)
Nhi Cắn môi:
- Còn tôi thì không nghĩ khẩu vị của anh trước đó lại nhạt nhẽo tới vậy. Loại đàn bà con gái đó, chả phải ra đường vơ một lúc được cả đống sao!! Hay là anh là loại mọt sách, suốt đời cắm mặt vào sách vở nên nhìn ra cuộc sống không biết đâu mới là thứ gia vị thứ thiệt? Uống nước ngọt hóa chất công nghiệp mà cứ tưởng là thứ nước giải khát hảo hạng? Không biết nước chè xanh mới là thứ khiến người ta say ngất ngây.
Trần Minh lộ rõ ý cười trong giọng nói:
- Không lẽ cô đang tự cho mình là trà xanh?
- Tôi đây có là trà xanh cũng nhất định không khiến anh say!!
Nhi nói xong thì hậm hực quay trở lại giường ngủ. Trần Minh ngồi lại trong khoảng không gian sáng tôi chập chờn. Một ý nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu: Không lẽ nào khẩu vị của mình trước kia thật sự nhạt nhẽo?
***
Bước vào phòng, Trần Minh thấy cơn đau đầu lúc trước trở nên tệ hại hơn. Tìm trong tủ nhưng không thấy viên thuốc đau đầu nào, chỉ có lọ dầu gió hớn hở đứng trên bàn. Thú thực Trần Minh không thích mùi dầu gió. Nó gợi một cảm giác khó chịu, già nua và thiếu khỏe khoắn.
Nhưng lúc này thì không còn cách nào, mà rõ ràng công dụng của nó là có trị đau đầu. Vậy là Trần Minh bôi một chút vào huyệt thái dương và lấy tay day day. Mệt mỏi nằm xuống giường. Cửa phòng vẫn mở.
Đêm, có người nào đó mắt nhắm mắt mở, nửa tỉnh nửa mê đi vệ sinh, mùi hương quen thuộc ấm áp và mê hoặc ấy khiến mọi giác quan của Nhi đều dậy lên cảm giác mãnh liệt muốn được gần gũi, được ôm ấp, vuốt ve, được nũng nịu tới tham lam. Vậy là bước chân cứ thế mang Nhi lên chiếc giường mà chủ nhân của nó đang ngủ.
Không khí của những ngày chuyển mùa nên đêm trời đã bắt đầu se se. Đêm qua, vì mệt thiếp đi nên Trần Minh không đắp chăn. Dẫu trong đêm anh cảm nhận rõ là lạnh nhưng cũng không thể nào tỉnh dậy để lấy chiếc chăn mỏng ra đắp.
Nhưng trong cơn mơ chập chờn, Trần Minh vẫn biết vừa có một chiếc chăn mềm mại và ấm áp vô cùng khẽ phủ lên ngực mình. Thậm chí còn không ngừng rúc vào nách anh như con mèo nhỏ. Giữa cơn mơ ấy, lý trí của anh còn thầm khen cái chăn đó quả là đáng yêu.
Còn “chăn ba bảy độ” thì vô cùng thỏa mãn. Có một góc thiếu thốn được khỏa lấp đầy đặn, yên bình. Trong giấc ngủ mơ, Nhi không ngừng mang cơ thể mình sát lại thật gần với cơ thể ấm áp kề bên, trốn thật sâu vào thứ mùi hương thân thiết kia. Trong cơn xúc động liền thổn thức và tha thiết nói ra những điều giấu tận đáy tim mình: Mẹ, mẹ ơi!!
Trần Minh tỉnh dậy, nhìn chiếc “chăn ba bảy độ” không ngừng mà áp sát, mà cọ, mà làm nũng anh với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Đôi má hồng lên vì hơi ấm nóng đặc biệt từ cơ thể bên cạnh. Từ kinh ngạc, đến lòng dạ rối rắm, rồi lại đến ngây ngất mà ngắm nhìn cái thân thể mềm mại đang không ngừng quấn chặt lấy mình như con mèo nhỏ cố tìm hơi ấm. Lòng anh bỗng mềm như bún.
Trên đời này, nếu có gì khiến một người đàn ông mạnh mẽ như tùng bách, cứng cỏi như sắt thép, lạnh lùng như băng giá… mở trái tim mà yêu thương tới mức không còn là chính mình thì chỉ có thể là đàn bà mà thôi! Một thứ đàn bà mềm như nước quấn quýt dây dưa không màng tới danh dự và tự kiêu của bản thân mình.
Nhi thức dậy khi mặt trời đã rạng. Mắt lười biếng hé nhìn qua song cửa sổ, lòng tự băn khoăn: Sao hôm nay mặt trời cao hơn mọi khi? Rồi giường, chăn, cửa sổ đều khác… Không không, không thể nào! Một cơn gió lạnh thổi qua óc khiến Nhi hoàn toàn tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhi đập đầu: Thế quái nào mà đêm qua hắn ta lại dụ mình xuống được đây ngủ cùng? Hay là đêm hôm anh ta mò lên phòng mang mình xuống? Không phải anh ta đang đêm lại động dục đấy chứ? Chết thật!
Đăng nhận xét