Tôi sinh ra và lớn lên trong sự hy sinh, vất vả của mẹ. Mẹ là người đã một mình nuôi tôi khôn lớn, bất chấp những ánh nhìn dị nghị xung quanh.
Tôi đã từng có một gia đình đầy đủ mẹ cha, theo lời mẹ tôi kể. Thế nhưng những ký ức ít ỏi khi tôi còn quá bé đó không đủ để lưu lại trong tâm trí tôi. Tất cả những gì về tuổi thơ trong tôi đều là bóng dáng tần tảo của người phụ nữ lành hiền với đôi mắt buồn ấy.
Mẹ tôi từng là niềm ao ước của biết bao chàng trai nơi vùng quê ấy. Mẹ chăm chỉ, hiền lành lại có khuôn mặt hết sức ưa nhìn. Thế nhưng người đàn ông mẹ lựa chọn lại chẳng phải những thanh niên đó mà là một người sau này mẹ gặp lúc đi thoát ly. Đó cũng chính là bố tôi.
Họ đã yêu nhau một tình yêu sâu đậm và quả ngọt đã kết trái. Vì không được gia đình bên nội chấp nhận nên bố mẹ tôi đã quyết ở vậy với nhau và sinh con, những mong khi tôi ra đời, ông bà sẽ hiểu và chấp nhận mọi chuyện.
Cuộc đời thật chẳng như những gì người ta vẫn ước ao, dù đôi khi là điều bình dị nhất. Mẹ tôi sinh con gái nên càng khiến ông bà nội tôi tỏ ra khó chịu và không thể chấp nhận được người phụ nữ này. Bố tôi phần vì áp lực gia đình mà sinh ra chán nản, cộng với sự cám dỗ xung quanh nên đã không cưỡng lại được mà ngoại tình.
Ngày phát hiện bí mật kinh khủng ấy, mẹ đã quyết ôm tôi bỏ đi. Mãi sau này khi kể với tôi, mẹ vẫn nói chưa bao giờ hối hận vì quyết định ngày ấy. Mẹ bảo tất cả khó khăn mẹ có thể vượt qua, từ ánh nhìn của người làng người nước cho đến sự ruồng rẫy của ông bà nội tôi, tất cả ngoại trừ việc này.
Đăng nhận xét