Những giấc mơ máu, hình ảnh của những đứa trẻ cứ liên tục hiện về và nói rằng nó là con của Dung khiến cô khiếp sợ. Cô là người thứ ba, dùng bảy năm để hất một người phụ nữ ra khỏi cuộc đời một người đàn ông. Từ khi trở thành vợ của ông ta, cô liên tục gặp phải những ảo giác ma quái. Những giấc mơ cứ thế hiện về. Dường như có thế lực nào đó đang muốn đẩy cô vào con đường chết chóc. Nhưng vì kế hoạch đã được chuẩn bị mười năm trời, cô không thể vứt bỏ tất cả. Kế hoạch của cô là gì? Chồng của cô là ai? Những điều kỳ lạ mà cô gặp phải có thật hay không? Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị vào 19h00 từ ngày 29/10 tại mục Eva Yêu. |
- Chị Điệp, chị Điệp, đợi em với chứ, đi gì mà nhanh thế?
Phía trước là bóng lưng của một người con gái chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc bện gọn gàng, mặc một chiếc áo sơ mi màu cam nhạt và một chiếc váy màu trắng với những đường diềm tinh tế. Cô gái quay lại, khuôn mặt không trang điểm quá cầu kỳ nhưng vẫn toát lên được một vẻ đẹp bí ẩn. Trông khuôn mặt cô có chút giống Dung. Trên cổ của cô có đeo một sợi dây màu đỏ, mặt dây hình Quan Thế Âm đang ngồi trên một đài sen bằng đá cẩm thạch. Sợi dây đã sờn và trở nên thẫm màu hơn vì đeo nhiều và trải qua năm tháng. Cô mỉm cười, hàm răng đều tăm tắp lộ ra, đôi mày lá liễu nhướn lên tinh nghịch:
- Chị đi nhanh hay là do em đi chậm?
Một cô gái mười lăm tuổi dừng lại, chống tay vào đầu gối thở dốc. Họ đang ở trên một cánh đồng hoang vắng, hai bên bờ là ruộng lúa đã quá mùa gặt, vàng ươm và cũ kỹ như màu ký ức. Một con chim bay ngang tầm mắt, cô gái đưa tay lên che đi ánh nắng gắt để ngắm nhìn nó. Rồi cô đứng thẳng dậy và nói:
- Mẹ sẽ giết chị mất chị Điệp.
- Giết? Bố mẹ không ai giết con cả.
- Nhưng… chị đã có thai.
- Thì sao chứ? Chị sẽ cưới người đó.
- Rốt cuộc anh ta là ai?
Điệp nhún vai:
- Là ai nói ra thì em cũng chẳng biết được.
Điệp đi tới và dắt tay cô gái, hai người nhỏ bé đi trên một cánh đồng rộng lớn, trải dài ngút tầm mắt. Họ nói chuyện với nhau, thi thoảng lại có tiếng cười. Con chim vừa nãy bay qua đầu bọn họ, báo hiệu cho một điều gì đó sắp xảy đến.
...
Dung nằm trên một chiếc ghế xếp ở ngoài vườn, bên cạnh cô là chùm nho móng tay đầy tươi mát. Khẽ đưa tay bấu một quả và cho vào miệng, vị ngọt ngọt chan chát của nó thấm vào lưỡi rồi truyền đến cuống họng. Dung ngẩng đầu nhìn qua tán lá, ánh sáng từ đó xuyên qua tạo thành một đường sáng lấp lánh. Ngày trước chị Điệp vẫn gọi đó là cổng trời. Chị còn nói rằng người đứng ở trong cổng trời đó có thể giao thiệp được với thế giới khác. Giờ lớn lên, Dung biết đó là chuyện trẻ con nhưng vẫn tin. Cô nghĩ có thể chị đã đứng dưới một cổng trời và biến mất.
Sau lần về nói với bố mẹ rằng mình mang thai, Điệp đột nhiên bốc hơi. Không ai biết chị đã đi đâu, không ai biết chị đã ở đâu. Trước lúc chị biến mất, chị chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại rằng có thể chị sẽ không gặp cô trong một khoảng thời gian dài nữa. Chị phải đi cùng với người đàn ông đó đến một nơi.
Nhưng điều quan trọng, không có ai biết người đàn ông chị yêu là ai, cũng không ai tìm ra được chị đã đến nơi nào. Bố mẹ khóc hết nước mắt, còn lập mộ gió cho chị. Họ lấy ngày chị rời nhà đi làm ngày giỗ, hằng năm đều mang hoa quả đến thắp hương cầu khấn. Hàng xóm láng giềng đều bảo chị Điệp bỏ nhà theo giai, họ bàn tán dữ lắm nhưng cả nhà Dung không ai giải thích một lời. Vì đúng là họ không có cớ để giải thích. Chị đã nói đi cùng người đàn ông đó, thì khác nào là bỏ nhà theo giai.
Đến giờ đây bố mẹ cô chỉ mong tìm được xác chị, chứ không mong chị còn sống trở về.
Đã mười năm trôi qua rồi, phải, đã mười năm trôi qua.
Nhưng điều quan trọng, không có ai biết người đàn ông chị yêu là ai, cũng không ai tìm ra được chị đã đến nơi nào. (Ảnh minh hoạ)
- Nghĩ gì mà chăm chú thế?
Dung giật mình, do nhìn quá lâu vào ánh sáng nên mắt cô hoa cả lên. Phải mất vài giây cô mới có thể nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình. Đó chính là chồng cô - Sinh.
Sinh hơn bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể chưa hề phát tướng. Ông mang dáng dấp của một quý ông, các ngón tay sạch sẽ, đầu tóc bóng bẩy có điểm vài sợi bạc, quần áo ông mặc trên người lúc nào cũng thẳng thớm, thơm tho. Ông có để ria mép, mỗi ngày đều được cắt tỉa kĩ càng. Sinh là một người sống có kỷ luật của riêng mình, và mọi người xung quanh ông đều phải theo cái kỷ luật đó của ông ta.
- Anh đến lúc nào vậy? - Dung đứng dậy.
Sinh tiến đến, vặt một quả nho và bỏ vào miệng. Khuôn mặt hiện lên vẻ thưởng thức. Rồi ông gật khẽ đầu, kéo Dung ngồi xuống cùng mình:
- Vừa mới đến.
- Anh đã ăn gì chưa?
- Ăn rồi.
- Công việc thế nào? Em cứ nghĩ anh sẽ không đến. - Dung làm bộ nũng nịu trong lòng Sinh, ông ta thích mọi việc ở trong tầm kiểm soát và những thứ ông sở hữu phải khiến ông ta thấy an tâm về quyền sử dụng.
- Sẽ đến. Anh đã cố giải quyết việc thật sớm. Thế nào? Em thích nơi này chứ?
- Đương nhiên rồi, không khí rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Em đã muốn có một căn nhà như thế này từ lâu rồi.
- Giờ không cần muốn nữa, nó là của em.
Sinh nói nhẹ nhàng, sau đó ông ngửa cổ ra sau và nói:
- Tuy nhiên…
Sinh dừng lại, ông không có ý định nói tiếp.
Dung tỏ ra tò mò:
- Tuy nhiên cái gì?
- Không có gì.
Người đàn ông quay mặt ra nhìn về hướng khác, trong đầu ông hiện lên hình ảnh của một cô gái của mười năm trước. Hai người này rất giống nhau, nhiều lần ông có ý định hỏi nhưng cô đều tỏ ra không hiểu những lời mà ông nói. Không biết là cô đang đùa hay thật, ông thì luôn cảm thấy bất an.
Nhiều lần ông có ý định hỏi nhưng cô đều tỏ ra không hiểu những lời mà ông nói. Không biết là cô đang đùa hay thật, ông thì luôn cảm thấy bất an. (Ảnh minh hoạ)
Bảy năm trước, Dung làm cho một quán nước và biết Sinh. Lúc ông ta vừa bước vào quán thì cô đã bị ấn tượng bởi sợi dây giống với sợi dây mà chị Điệp thường hay đeo. Sợi dây đó đi đâu chị cũng mang, ngay cả khi đi tắm cũng không tháo rời. Chị gọi đó là bùa hộ mệnh của chị.
Cô đã dùng ba năm để học và lên Hà Nội tìm chị, thêm bảy năm nữa để tiếp cận người đàn ông này. Bởi cô tin chắc, ông ta biết chị Điệp ở đâu.
Ánh nắng chiếu vào miếng ngọc trên cổ của Sinh, ông ta cả thấy ấm áp lạ kỳ. Bất giác Sinh đưa tay sờ lên đó, những đường vân nổi lên do chạm khắc ấy lại khiến ông thấy thoải mái. Nó giống như khi ông được chạm tay vào một đống tiền, từ đầu ngón tay truyền đến tim một sự cao hứng và thoả mãn.
- Sao anh lại đeo sợi dây đó? - Dung đột nhiên hỏi.
Sinh quay sang nhìn, đồng thời bàn tay nhét sợi dây vào trong ngực áo.
- Đây là bùa hộ mệnh của anh.
Dung thoáng giật mình, nhưng cô không nói gì. Chị Điệp cũng từng nói như vậy. Nhưng bản thân cô không tin vào mấy thứ đó, chẳng có bùa chú nào điều khiến hẳn ngăn điều xấu xa xảy đến với số phận con người. Mọi thứ đã được sắp đặt cả rồi, còn bùa hộ mệnh chỉ là một đức tin do họ tạo ra để tự mê hoặc chính bản thân mình mà thôi.
Đột nhiên Dung thấy đằng sau gáy mình hơi gai gai, cô nhìn lên ô cửa sổ bên trên tầng hai thì thấy tấm rèm ở đó khẽ động. Có lẽ đã có kẻ nhìn ngó xuống nơi này. Nhà này chỉ có mình bà giúp việc chứ làm gì có ai.
Vừa nghĩ đến đó thì từ ngoài cổng, bà giúp việc đi xe máy vào với rất nhiều thức ăn buộc quanh xe. Dung nhíu mày nhìn lại lên ô cửa sổ, cái rèm ấy đã không còn rung nữa. Bà giúp việc cúi đầu chào Sinh:
- Ông chủ đến rồi ạ!
Sinh gật đầu ừm nhẹ.
Dung vẫn nhìn lên cao để xem có kẻ nào trốn ở đằng sau bức rèm hay không, nhưng rồi lại chẳng có ai cả.
Giữa ban ngày ban mặt, giữa lúc cơ thể và tinh thần hoàn toàn thoải mái, cô lại có thể gặp ảo giác được hay sao?
Tại sao Sinh lại có miếng ngọc bội của Điệp và ông ta cũng coi đó là bùa hộ mệnh của riêng mình? Sinh liệu có phải là người đàn ông mà Điệp đã nhắc đến? Nhưng vì sao ông ta vẫn còn tồn tại còn Điệp thì đã biến mất? Bóng người xuất hiện chớp nhoáng sau rèm cửa là ai? Đón đọc phần 4 truyện dài kỳ: Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị vào 19h00 ngày 1/11 tại mục Eva Yêu. |
Đăng nhận xét