Tôi và anh quen nhau hồi còn học chung đại học. Hai đứa làm bạn, rồi làm người yêu, rồi tiến tới hôn nhân sau 4 năm quen biết. Là con trai một trong gia đình nên lấy nhau về, chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng.
Anh là một người chồng tốt, có trách nhiệm với gia đình. Bố mẹ chồng tôi cũng là những người hiểu chuyện. Cuộc sống hôn nhân của tôi có thể nói là viên mãn, ngoại trừ một chuyện, lấy nhau đã 10 năm, chúng tôi vẫn chưa có con.
Bố mẹ chồng tôi cũng đã già, tôi biết không chỉ chúng tôi mà ông bà cũng khao khát lắm tiếng cười trẻ con trong ngôi nhà này. Trong gia đình, mọi người đều biết, nguyên nhân là do tôi không thể có con.
Cuộc sống hôn nhân của tôi có thể nói là viên mãn, ngoại trừ một chuyện, lấy nhau đã 10 năm, chúng tôi vẫn chưa có con. (Ảnh minh họa)
Ngày biết lí do không thể có con, tôi đã rất buồn, đêm nào tôi cũng khóc. Thế nhưng, anh không chán nản cũng không trách móc mà còn nằm bên ôm tôi động viên “Không có con thì hai vợ chồng mình vẫn sống với nhau hạnh phúc mà em!”.
Tôi chỉ biết sà vào ngực anh, khóc to hơn. Tôi thấy cuộc đời thật may mắn khi đã ban cho mình người đàn ông này.
Một hôm, vừa đi làm về, bước chân vào đến cửa tôi đã nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện trong bếp với mẹ.
“Con phải suy nghĩ cho kỹ. Con là đứa con trai duy nhất của mẹ. Con cũng phải có cháu cho bố mẹ bế chứ. Con định để nhà mình tuyệt tông à?”, mẹ chồng tôi vừa nói vừa khóc.
“Vậy mẹ muốn con phải làm sao bây giờ”
“B nó là người tốt, mẹ không có gì chê trách nó suốt thời gian nó làm dâu, nhưng mẹ cũng không thể nhìn gia đình con mãi như thế được. Hôm qua cái P nó đến đây thăm bố mẹ. Nó hỏi thăm con mãi. Nó vừa về nước là tới đây luôn.”
“Sao mẹ lại nhắc tới P. Ý của mẹ là …?”
“Nó vẫn chưa quên được con. Nghe mẹ nói chuyện hoàn cảnh của hai vợ chồng con, nó nói, nó muốn giúp.”
“Mẹ! Mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó với con, đặc biệt là trước mặt vợ con!”.
Tôi tủi thân lê bước lên phòng. Chồng tôi mở cửa bước vào, tôi giả vờ mình vừa mới về, mệt nên lên phòng luôn. Anh không hề biết rằng tôi vừa nghe được cuộc trò chuyện đó.
Tối hôm ấy, mẹ chồng tôi nói nhà có khách đến ăn cơm. Tôi sững sờ khi nhìn thấy người mà mẹ tôi đang hoan hỉ đón ngoài cổng. Đó là chị P, người yêu cũ của chồng tôi. Tôi biết, ngày xưa vì chị muốn phấn đấu sự nghiệp mà quyết bỏ anh để đi tu nghiệp nước ngoài.
Bữa cơm hôm ấy, cả tôi và anh đều không nói gì. Chỉ có bố mẹ chồng tôi và chị P nói cười. Tôi giận chồng, giận bố mẹ chồng, rồi lại giận mình.
Từ hôm ấy, chị P hay xuất hiện ở nhà tôi hơn, những câu chuyện trong gia đình cũng thường xuyên có bóng dáng của chị. Rồi, một hôm, bố mẹ chồng tôi yêu cầu họp gia đình và thông báo, hôm sau sẽ đón chị P về đây ở cùng, sẽ coi chị như con cái trong nhà.
Tôi thực sự sốc với quyết định này của bố mẹ. Hôm sau, chị P cùng chiếc vali đựng đồ xuất hiện trong nhà tôi như một thành viên thực thụ của gia đình. Chồng tôi ban đầu còn tránh mặt, sau cũng trò chuyện có vẻ thân mật. Chẳng trách được, họ là tình cũ mà.
Được một tháng, chồng nói với tôi, mẹ muốn P giúp vợ chồng tôi có con, gia đình có cháu. Tôi khóc như mưa, tôi không thể ngờ có ngày mình phải chứng kiến chồng ngủ cùng một người khác ngay trong ngôi nhà này.
Thời gian đầu, anh nhất quyết không sang ngủ chung với chị P, còn mẹ chồng tôi thì luôn tìm cách trực sẵn ở cửa để kéo anh đi. Cứ như vậy, lâu dần chỗ ngủ của anh là căn phòng đó.
Cứ như vậy, lâu dần chỗ ngủ của anh là căn phòng đó. (Ảnh minh họa)
Rồi chị P cũng có bầu. Khỏi phải nói, cả nhà chồng tôi ai cũng mừng rỡ. Mọi người đều vui vẻ, chỉ có tôi là cô đơn, trống trải, chỉ biết khóc khi đêm xuống trên chiếc giường không có bóng dáng chồng.
Tôi thực sự không thể chịu được cảnh này. Trái tim tôi đau lắm khi nhìn cảnh chồng tôi cưng nựng đứa bé, vui vẻ bên chị ta. Nhưng tôi phải làm sao, khi vẫn còn quá yêu anh?
Đăng nhận xét