Nhờ mai mối, tôi và anh quen nhau. Sau 1 tháng tìm hiểu, anh bị gia đình thúc giục tỏ tình với tôi và xin cưới. Về phần tôi, gia đình cũng ép buộc và đã qua tuổi “thanh xuân” nên tôi đồng ý làm vợ của anh, mặc dù không có tình yêu.
Anh là kỹ sư xây dựng, còn tôi làm công chức ở huyện nên cuộc sống khá ổn định. Tuy nhiên, anh thường xuyên phải đi công tác. Vì vậy, mọi chuyện trong gia đình đều một tay tôi thu vén và lo toan.
Năm đầu kết hôn, anh đi công trình triền miên và rất ít về nhà. Do đó, tôi vẫn chưa có dấu hiệu bầu bí, dù ngày ấy đến và đi rất đều đặn. Thấy tôi buồn, anh cũng động viên rất nhiều. Anh hứa, xong công trình sẽ xin chuyển công tác về nhà để gần vợ, gần gia đình.
2 năm tiếp đó, tôi vẫn chưa hề có tin vui. Thấy vậy, mẹ chồng bắt đầu hỏi chuyện. Tôi cũng tâm sự hết với bà. Bà khuyên tôi nên đi khám và uống thuốc để mau có con. Đã mấy lần, tôi tự đi khám tổng thể ở các bệnh viện phụ sản lớn. Nhưng lần nào, kết quả xét nghiệm cũng bình thường, chẳng hiểu sao tôi mãi chưa có tin vui.
Đã mấy lần, tôi tự đi khám tổng thể ở các bệnh viện phụ sản lớn. Nhưng lần nào, kết quả xét nghiệm cũng bình thường, chẳng hiểu sao tôi mãi chưa có tin vui (ảnh minh họa)
Thấy ai giới thiệu có thày chữa trị hiếm muộn, gia đình lại giục tôi đi khám và bốc thuốc, nhất là mẹ chồng. Tôi thấy thương bà như chính mẹ ruột của mình. Phận con dâu nhưng bà luôn coi tôi như con đẻ. Nhiều đêm, chồng đi công trình xa, bà gọi tôi vào ngủ cùng và thủ thỉ tâm sự mọi chuyện trong cuộc sống. Nhờ đó, tôi biết bà rất mong có cháu trai ẵm bồng, vì chồng tôi là trưởng họ.
Suốt 4 năm liền chữa chạy tìm con, tôi vẫn chưa thấy gì. Lo lắng về chuyện này, tôi có tâm sự với chồng và nhận được câu an ủi: “Con cái là lộc trời cho. Em đừng lo lắng quá. Thời gian nữa là con yêu về với vợ chồng mình. Em tin anh đi”. Nghe anh động viên, tôi yên tâm hơn rất nhiều.
8 năm trôi qua, tôi phải sống cùng áp lực hiếm muộn mà không rõ nguyên nhân. Tôi có động viên chồng đi khám nhưng anh từ chối vì vẫn khỏe mạnh và bình thường. Mọi chuyện càng trở lên phức tạp khi làng trên xóm dưới đồn thổi chồng tôi bị vô sinh. Tôi cũng hoang mang và lo lắng nhưng không dám kể chuyện với anh. Tôi nhờ mẹ nói và động viện anh đi khám. Anh tức giận và bỏ đi công trường biền biệt.
Tại sao, tôi phải gánh chịu những đau đớn đến vậy? (ảnh minh họa)
Suốt quãng thời gian đó, tôi bị căng thẳng dẫn đến trầm cảm nặng. Cho đến khi, tôi nhận được tấm bưu phẩm anh gửi từ Gia Lai. Bóc tấm bưu phẩm, mắt tôi cay xè khi thấy một loạt kết quả xét nghiệm tổng thể vô sinh của chồng. Hóa ra, tôi không có con là do anh. Chính lí do đó, anh đã bỏ tôi và gia đình đi công trường không về. Ngoài ra, anh có gửi tôi lá thư với lời xin lỗi và tha thiết đề nghị ký tên vào tờ giấy ly hôn gửi kèm.
3 tháng sau, gia đình tôi nhận được tin báo từ công trường anh điện về. Anh bị tai nạn trong một buổi thi công trên cao và ra đi mãi mãi. Tôi đã suy sụp và đau khổ vô cùng. Tôi gào thét gọi anh trở về nhưng anh vẫn im lặng nằm đó. Nhiều đêm, tôi mơ thấy anh về nằm cạnh. Chúng tôi cùng tới viện xin con nuôi. Khi tỉnh dậy, tôi lại khóc và nghĩ tới anh.
Anh là một người tốt, cớ sao ông trời lại đưa anh đến một nơi xa vắng và lạnh lẽo? Tại sao, tôi phải gánh chịu những đau đớn đến vậy?
Đăng nhận xét