Bữa cơm không phải chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, mà bữa cơm còn là để con người thấy thực sự cần nhau.
Từ ngày cả hai bé đi học, lịch sinh hoạt chị phải sắp xếp lại. Những chiều tan sở đón con về, chị phải vội vàng làm bữa tối. Đơn giản bởi hai đứa trẻ buổi tối cần ôn bài. Những tối xem hoạt hình thoải mái để chờ bố về ăn cơm như trước không còn nữa. Bố về muộn, đành về lúc nào ăn lúc đó một mình. Một mình? Dĩ nhiên rồi, bởi không thể để bọn trẻ 20h mới ăn tối được. Còn chị sẽ ăn luôn cùng lũ trẻ, sau đó còn kèm cặp chúng học. Chị nói với anh vậy. Và đương nhiên, con cái luôn được ưu tiên hàng đầu trong sự sắp xếp của mọi gia đình…
Thời gian biểu nhà chị điều chỉnh vậy. Và quen. Bữa tối gia đình hiếm hoi lắm mới có ngày đông đủ. Công việc, mưu toan cho cuộc sống cứ cuốn chị đi, không còn để ý. Cho tới một ngày từ phòng con học đi ra, nhìn anh ngồi nhai cơm uể oải, mắt dán lên màn hình ti vi. Hình như anh cũng chẳng buồn để ý mình đang ăn gì… Tự nhiên lòng chị cồn lên. Vì thương, vì một cái gì đó không định hình được rõ nét. “Cơm không ngon à anh?”. Câu hỏi khẽ của chị khiến anh giật mình. Anh cười gượng gạo: “À không, ngon nhưng ăn một mình anh thấy khó nuốt”…
Bữa cơm không phải chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, mà bữa cơm còn là để con người thấy thực sự cần nhau. (ảnh minh họa)
Một khoảng lặng trôi ngang qua hai người. Người ta vẫn nói là vợ chồng rồi không nên khách sáo, không nên câu nệ quá mức… nhưng nhìn anh ăn cơm tối một mình sao mà đơn độc. Từa tựa như là lạc lõng ngay trong chính nhà mình. Lòng chị tự nhiên thắt lại…Giả sử giờ có người mời anh ăn cơm cùng, chắc hẳn anh sẽ không từ chối. Hẳn là sẽ ngon hơn ăn một mình chứ? Nghĩ vậy và chị không dám nghĩ tiếp. Vậy mà chị đã để chồng ăn tối một mình trong suốt thời gian qua.
Hôm sau, chị dọn dẹp để hai con ăn tối trước. Còn chị nhất quyết đợi anh về. Bữa cơm dọn ra hơi muộn, các con đều đã ngồi vào bàn học được một lúc. Nhưng chị cho hai đứa giải lao ra ngồi cùng bố mẹ. Đứa lớn kể chuyện trường, đứa bé nói chuyện bạn. Vẫn là những câu chuyện chẳng đâu vào đâu của bọn trẻ. Cũng có thể chúng chành chọe, chí chóe, nhưng mâm cơm gia đình vui hẳn lên. Vẫn những món ăn hàng ngày nhưng chị thấy chồng hào hứng hẳn sau một ngày mệt nhọc bên ngoài. Chị ăn cũng có cảm giác ngon miệng hơn. Ngôi nhà ấm hẳn lại sau một ngày chủ nhân đóng im hơi.
“Cám ơn em đã sắp xếp lại bữa tối cho anh”. Dòng tin nhắn có lẽ vào lúc anh ngơi việc. Chị đọc và mỉm cười. Lòng ấm áp hơn. Cuộc sống đã bao nhiêu bộn bề, lo toan, phía ngoài cuộc hôn nhân của một gia đình lại có vô vàn cám dỗ, nếu chị cứ mải mê chạy theo cái sự ưu tiên hàng đầu cho việc ôn bài buổi tối của các con thì anh sẽ đơn độc biết nhường nào trong chính ngôi nhà của mình. Cám ơn biết bao nhiêu cái giây phút bất chợt nhìn anh ngồi trệu trạo ăn tối một mình ấy, để chị và cả anh nữa đều hiểu ra giá trị quí báu của bữa cơm tối trong gia đình. Bữa cơm không phải chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, mà bữa cơm còn là để con người thấy thực sự cần nhau.
Đăng nhận xét