Chỉ là, ở bên chồng, nhiều khi anh luôn dành cho tôi sự động viên, quan tâm nên tôi cũng động lòng, nghĩ rằng, mình có thể sẽ xin con nuôi rồi hai vợ chồng sống hạnh phúc với nhau. Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, những lúc được động viên. Còn, cuộc sống của tôi buồn nhiều hơn vui, nước mắt nhiều hơn nụ cười.
Cắt 2 buồng trứng, tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ. Ngày biết mình phải cắt nốt buồng trứng còn lại, tôi đã ngất lên ngất xuống. Hai vợ chồng tôi lấy nhau đã được 3 năm, 3 năm đó không có con cái gì. Gia đình chồng sốt ruột, suốt ngày gây áp lực cho tôi. Bố mẹ tôi cũng hỏi han suốt ngày. Tôi giấu giếm đủ thứ trên đời, cuối cùng, tôi phát hiện, mình phải cắt bỏ buồng trứng.
Một buồng trứng bị cắt, tôi đã gần như không còn hi vọng, mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng, tình yêu anh dành cho tôi khiến tôi luôn lạc quan và nỗ lực hết mình. Chỉ là sau đó, vì bệnh tật, tôi tiếp tục phải bỏ đi buồng trứng thứ hai của mình. Tôi chết dần chết mòn, người gầy rộc trông thấy. Tôi không còn sức lực để cố gắng.
Cắt 2 buồng trứng, tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ. Ngày biết mình phải cắt nốt buồng trứng còn lại, tôi đã ngất lên ngất xuống. (ảnh minh họa)
Chúng tôi đã từng có với nhau một tình yêu vô cùng ngọt ngào suốt 4 năm trời. Sau đó, hai đứa mới quyết định lấy nhau. Vì cuộc sống trải qua nhiều sóng gió nên chúng tôi càng trân trọng nhau hơn. Chồng tôi là một người đàn ông tốt, một người chồng tuyệt vời cho đến lúc này. Mấy năm làm vợ chồng, dù giận vợ, anh cũng chưa từng to tiếng, chưa từng nói tôi này kia. Lúc nào anh cũng nhẹ nhàng, quan tâm vợ. Anh lo cho tôi mọi thứ, quan tâm gia đình tôi. Tất cả mọi thứ đều dành hết cho tôi. Tôi vui và hạnh phúc vô cùng, chỉ là, tôi luôn cảm thấy có lỗi với anh.
Giờ đây, tôi đang như sống bên bờ vực. Cuộc sống mất niềm tin khi nhìn người ta gia đình hạnh phúc, con cái đề huề. Tôi đau khổ khi thấy bố mẹ chồng buồn rầu, gia đình tôi khổ tâm. Tôi buồn vì tất cả những gì đang xảy ra xung quanh tôi. Mấy năm nay, tôi sống không một ngày vui, lúc nào cùng u uất.
Chồng hiểu tôi nên động viên, nói tôi cứ yên tâm, sẽ tính chuyện xin con nuôi. Nhưng mà, chồng nói vậy, còn bố mẹ chồng thì sao? Anh là con trưởng trong nhà, bố mẹ anh có chấp nhận chuyện này? Ngày hôm nay anh nói yêu tôi nhưng ngày sau, khi anh gặp người con gái khác, tình cảm thôi thúc anh, có thể anh sẽ không còn nghĩ đến tôi nữa. Và tình cảm này có thể chỉ là tình nghĩa, là sự thương hại? Tôi không dám tin có thứ tình yêu như thế bền lâu.
Chồng hiểu tôi nên động viên, nói tôi cứ yên tâm, sẽ tính chuyện xin con nuôi. Nhưng mà, chồng nói vậy, còn bố mẹ chồng thì sao? (ảnh minh họa)
Tôi luôn sợ những lúc anh hỏi han, quan tâm tôi, đưa tôi đi gặp bạn bè và họ hỏi chuyện con cái. Tôi áp lực đến héo mòn người. Và tôi thật sự hoang mang, không còn biết tin, những lời anh nói, yêu tôi đến trọn đời dù có chuyện gì xảy ra có là thật? Anh là con trưởng, khi vợ vô sinh, anh phải làm gì, nếu là các bạn?
Liệu tôi có thể sống thế này và nhận con nuôi, vượt qua áp lực của gia đình, bố mẹ chồng? Tôi nên làm gì đây? Hay là, tôi tự động ra đi, từ bỏ người chồng mà tôi yêu tha thiết? Tôi không nên ích kỉ giữ anh bên mình, không nên để anh chịu khổ cùng với tôi. Có lẽ anh cũng khổ tâm lắm khi một bên là bố mẹ, là áp lực con trưởng, một bên là tình cảm dành cho vợ. Tôi thật sự đau lòng. Tôi phải làm sao bây giờ?
Eva tám là nơi chị em tâm sự, chia sẻ những câu chuyện, những vấn đề khúc mắc về hôn nhân, gia đình, cuộc sống, những kinh nghiệm kinh doanh, làm giàu. Hãy gửi tâm sự về địa chỉ chiase@khampha.vn để nhận được những góp ý cũng như những ‘cao kiến’ chân thành của chị em. Bài viết của các bạn sẽ được chọn đăng tải trên chuyên mục nếu phù hợp quy chuẩn nội dung và sẽ được bảo mật thông tin cá nhân. |
Đăng nhận xét