Đến nay, tôi đã làm vợ được 11 năm nhưng chưa bao giờ hưởng trọn vẹn hương vị của hạnh phúc, dù chỉ là 1 giây. Thời gian qua, tôi đã cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một dâu thảo, vợ hiền nhưng mọi thứ đều hư vô. Đối với mẹ chồng, tôi là dâu hư; với chồng, tôi là người vợ tệ. Chỉ đơn giản vì… tôi không “biết đẻ”.
Lần đầu mang bầu, vì làm lụng vất vả nên thai chỉ được 2 tháng rồi bỏ tôi đi. Sau lần đó, tôi đã cố gắng mọi thứ để chuẩn bị cho hành trình mang bầu tiếp theo. Càng mong bao nhiêu, ước muốn có bầu càng chìm trong vô vọng. Vợ chồng tôi chạy chữa tứ phương, ai chỉ nơi nào có thày chữa hiếm muộn là tới nhờ.
Mòn mỏi suốt 5 năm, tôi cũng có tin vui. Nhưng, con cũng chỉ ở bên cạnh vài tháng rồi rời bỏ với lý do bị xoắn dây rốn. Có lẽ, xót thương với tình cảnh của tôi nên 3 năm sau ông trời tiếp tục mang đến bên tôi 1 bé gái. Lần này, tôi bị rau tiền đạo trung tâm nên chỉ được nằm 1 chỗ và truyền thuốc giữ thai. Mỗi lần tiêm, tôi đều khóc vì đau nhưng nghĩ tới con mà cố gắng. Khi con được 29 tuần, tôi được chuyển về viện C đợi ngày sinh nở. 1 tuần sau, nước ối cạn, tôi được bác sĩ chỉ định mổ. Tôi đã quyết giữ lại con vì nghĩ con mổ ra sẽ lại ra đi như 2 lần trước. Cuối cùng, tôi cũng phải gào khóc kêu than ông trời vì sao lại đối xử bất công, tiếp tục cướp con tôi đi. 5 ngày sau cạn ối, con đã chết lâm sàng trong bụng và phải mổ lấy con ra.
Thiên chức làm mẹ trong tôi đã bị tước đoạt. (ảnh minh họa)
Thời gian sau đó, tôi đã phát bệnh và biến thành kẻ điên không nhớ chuyện quá khứ. Hằng ngày, tôi chỉ cười nói và ẵm búp bê trên tay à ơi lời hát ru con ngủ. Gia đình ngoại đã chạy chữa và động viên tôi rất nhiều. Nhờ đó, tôi có thể bình phục, gượng dậy và tiếp tục sống. Tuy nhiên, tôi không dám có suy nghĩ mang thai lại. Bởi, 3 lần đau đớn về tinh thần và thể xác đã khiến tôi chai sạn mọi thứ, kể cả việc có con.
Khi luật mang thai hộ được thông qua, khao khát được làm mẹ lại trỗi dậy. Tôi đã làm hồ sơ và thủ tục nhờ bệnh viện giúp đỡ. Tôi tiếp tục chịu bao đau đớn và mệt mỏi để bác sĩ chọc được 8 quả trứng nhưng chỉ được 3 phôi. Mất 2 tháng, bác sĩ mới cấy phôi và tinh trùng vào buồng trứng của người đồng ý mang thai hộ. Cuối cùng, tất cả các phôi đều hỏng và tôi không bao giờ còn cơ hội được làm mẹ.
Đớn đau và tủi hờn, tôi không biết phải đứng dậy bước tiếp và đối mặt với cuộc sống vợ chồng như thế nào? Mỗi lần nhìn trẻ nhỏ nô đùa mà tôi ứa nước mắt, trái tim như thắt lại và khao khát thèm muốn được ẵm con mình vào lòng. Nhưng, đó chỉ là mơ ước hão huyền của một người đàn bà vô sinh như tôi.
"Làm mẹ chính là thiên chức lớn nhất của người phụ nữ. Có chồng mà không có con là bao cay đắng và tủi hờn. Có cơ hội làm mẹ thì hãy cứ hy vọng và chờ đợi điều kỳ diệu xuất hiện. Chớ đừng lùi bước, buông xuôi khi đối diện với khó khăn và thử thách. Con là tất cả!" (Lời nhân vật) |
(Chia sẻ của một người phụ nữ kém may mắn)
Đăng nhận xét