Sau sự ra đi bất ngờ của NS Lương Minh và câu chuyện 'xe điên' gây tai nạn liên hoàn khiến 3 người tử vong, nhà báo Ngô Bá Lục, một người khá nổi tiếng trong giới báo chí đã có chia sẻ hết sức ý nghĩa trên trang cá nhân, khiến ai cũng phải suy ngẫm.
Đó là câu chuyện về sự sống và cái chết, về ranh giới mong manh của cuộc sống. Là trải nghiệm về quan điểm sống, về phương châm sống, về tất cả những điều yêu, ghét, lẽ đời trong cuộc sống này.
Nhà báo Ngô Bá Lục bày tỏ quan điểm về cuộc sống
Xin trích ra đây bài viết của nhà báo Ngô Bá Lục:
"Cuộc sống của chúng ta thật quá đỗi mong manh!
Sáng sớm nghe hung tin nhạc sỹ Lương Minh- Phó trưởng ban Văn nghệ Đài TH Việt Nam đột tử khi anh đang khoẻ mạnh và đang tác nghiệp tại TP Hồ Chí Minh, thực sự sốc và đau đớn!
Rồi lại vào đọc báo, thấy cảnh xe máy ngổn ngang trên vỉa hè, 2 người chết tại chỗ, 1 em bé đi cấp cứu, chỉ vì một chiếc ô tô do nữ tài xế lái đâm phải, nguyên do là chị tránh 1 người đi bộ. Vâng, có thể chỉ là một chút ý thức kém, người đi bộ đi sai làn đường, hoặc chút bất cẩn của chị lái xe mà 2 con người đang sống yêu đời, có thể họ đang rất hạnh phúc, trên đường đi làm mà bỗng bị chết mà không hiểu vì sao.
Rồi hôm trước đọc tin thấy ông bố (tâm thần nhẹ) ôm con trai 6 tuổi nhảy cầu ở Hải Dương rồi bố thì sống mà con trai thì chết... thật không còn nỗi đau nào bằng...
Thật ra cuộc sống này, thật sự rất mong manh. Mong manh như cái ranh giới sống chết vậy. Bạn có thể chống được bệnh tật, những thứ mà bạn kiểm soát được. Nhưng đôi khi có những tai nạn bất ngờ, những thứ từ trên trời rơi xuống... thì chỉ có nhờ vào sự may rủi của số phận.
Những năm gần đây, mình sống trở nên "nhạt" hơn, cái tính từ "đanh đá" gần như không còn hợp nữa. Đi nhiều và gặp nhiều, chứng kiến nhiều, chia sẻ nhiều, biết nhiều thì mới thấy mọi thứ thật mong manh, và việc chúng ta được sống một cách khoẻ mạnh dù bình dị và đơn giản cũng đã chính là món quà tuyệt vời của Thượng đế rồi. Bạn có là ông tổng thống thì cuối cùng bạn cũng vẫn là một con người với đầy đủ hỉ nộ ái ố, đầy niềm tự hào nhưng cũng không ít thất vọng của những người thân hoặc dân chúng đối với bạn.
Vậy nên những tranh giành, hạ bệ, xúc xiểm, ném đá một ai đó mà mình ghét, thực ra cuối cùng cũng chẳng có giá trị gì mang về cho bạn, ngoài sự hả hê, mà cái sự hả hê ấy chỉ là trạng thái cảm xúc diễn ra trong chốc lát rồi tan hết. Cái cuối cùng là chúng ta sống trên cuộc đời này đối xử với nhau như thế nào, gần nhất là người thân của mình và nhìn ra là ngoài xã hội. Làm được điều gì cho bản thân, cho gia đình và cho cuộc đời này mới là điều quan trọng.
Vì thế mình trở nên "hiền" hơn, và khi sống như vậy, mình không còn nhiều mối quan hệ, nhưng chính những mối quan hệ ở phạm vi hẹp lại chứng tỏ sự ân tình, chân thành không vụ lợi. Trước đây khi còn là cây viết "đanh đá" thì cũng có nhiều sự nể sợ hoặc nịnh bợ lấy lòng, nhưng giờ thì ít đi và thấy nó đúng với tính cách của mình hơn. Đã và tiếp tục chọn cách sống bình lặng, không bon chen tranh giành, chịu thiệt thòi và nhường nhịn, thấy thua thiệt bạn bè nhưng lại thấy nhẹ lòng và thoải mái.
Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ, mà ganh ghét, mà đố kỵ. Giống như câu nói ngày xưa mình vẫn từng coi là slogan để răn mình hàng ngày: Đời này ngắn lắm, yêu nhau chả hết, ghét nhau làm gì..."
Đăng nhận xét