Nhìn xung quanh chỉ thấy những kí ức về ba mẹ. Ngày bạn về không còn là ngày sum họp với bố mẹ, ông bà, mà là ngày cúng giỗ của bố mẹ. Khi ấy, nghĩ về những tháng ngày có bố, có mẹ, thật sự quá đau lòng.
Những kí ức vui vẻ cứ ùa về, nước mắt tuôn rơi. Chỉ biết ngồi đây nhớ về bố mẹ, nhớ về thời thơ ấu được bên ba mẹ. Trách mình tại sao những lúc bố mẹ ốm đau không chăm sóc được tận tình chu đáo. Trách con sao đi học xa nhà, đi làm xa nhà, chỉ mải kiếm tiền mà quên mất những giây phút sum vầy.
Chỉ muốn ở nơi đâu đó về, bố mẹ đã chuẩn bị sẵn cỗ bàn, đợi con gái yêu. Rồi thấy bố mẹ, chạy ùa vào ôm chầm lấy mẹ, khóc lóc như trẻ con. Với bố mẹ, con dù lớn vẫn là con gái yêu của bố mẹ, vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ chưa biết mùi đời.
Mẹ giục con gái có người yêu rồi lấy chồng, cho mẹ có cháu bế bồng. Con vẫn không chịu cưới. Mẹ ước được nhìn con gái sinh con, rồi mẹ có cháu gọi bằng bà ngoại, nhưng con gái cứ hết lần này đến lần khác cãi lời mẹ. Khi mẹ ra đi, con gái vẫn chưa cho mẹ được thỏa nguyện ước mong.
Con thật hối hận vì những ngày tháng qua, con cứ hết lần này đến lần khác nói không về được, để mẹ chờ mong. (ảnh minh họa)
Cuộc đời con người thật ngắn ngủi, nay còn mai mất, không biết được ngày mai. Hôm nay đang sống và đang được yêu thương những người ta yêu thương, tất cả chúng ta phải trân trọng từng giây từng phút. Những người con xa nhà, những người ít khi về thăm ba mẹ vì mải xa hoa ở đâu đó, hãy dừng lại để gọi điện, để chạy về bên ba mẹ.
Cuộc sống ngoài kia dù có phồn vinh thế nào cũng không thể bằng mái nhà tranh ngói đơn sơ. Cuộc sống ngoài kia dù sơn hào hải vị đều nếm qua, cũng không bằng cơm rau muống chấm mắm mà mẹ làm. Mẹ biết con thích ăn rau muống luộc và rau sống ở nhà, nên lần nào con gái về, mẹ cũng chỉ ra vườn, khoe chiến tích vườn rau tốt xanh mướt của mẹ. Rồi sáng sáng, mẹ lại hái rau, rửa sạch, nấu đồ ăn sáng cho con gái xa nhà đã lâu. Con gái ăn ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn như vậy mẹ ơi. Những món ngon ở khắp nơi cũng không bằng cơm mẹ nấu.
Con thật hối hận vì những ngày tháng qua, con cứ hết lần này đến lần khác nói không về được, để mẹ chờ mong. Con thật buồn vì bố mẹ không sống được đến 100 tuổi, xem con cháu của mình xây dựng gia đình. Đời người ai cũng sinh lão bệnh tử, biết vậy mà sao con vẫn không thể nào chấp nhận sự thật, đã không còn bố mẹ trên cõi đời này.
Bây giờ, muốn gặp bố mẹ, con biết tìm nơi đâu. Mẹ ở rất gần mà lại rất xa, không thể nào chạm tay tới. Con đã về đây, cháu cũng đã về đây mẹ ơi. Mẹ có nghe tiếng con gọi. Con nhớ bố mẹ nhiều lắm. Nhớ ngôi nhà đơn sơ mái ngói, nhớ những buổi mâm cỗ sum vầy, cả nhà cùng nhau cười nói vui vẻ. Con tìm ở đâu kí ức ấy, tìm ở đâu đây mẹ ơi!
Ngay lúc này đây, hãy nghĩ lại, hãy trân trọng giây phút bên người thân yêu. Vì ngày nào đó, có thể bạn sẽ vĩnh viễn không còn được gặp họ trên cõi đời này. Và khi ấy, có hối cũng đã muộn rồi.
(ảnh minh họa)
Tỉnh giấc đi, đó chỉ là những điều bạn mường tượng nếu một ngày bố mẹ không còn trên cõi đời. Vậy nên, ngay từ hôm nay, hãy là một đứa con ngoan hơn nữa, hãy là một người con có hiếu hơn nữa. Nếu ở xa, hãy gọi điện về cho ba mẹ thường xuyên. Nếu có thể, hãy ở bên bố mẹ những lúc bố mẹ cần con cái nhất.
Tuổi trẻ có thể ham vui, tình yêu cũng có thể khiến bạn mụ mị quên hết cả tình thân, bố mẹ. Con cái xa nhà, thế giới ngoài kia phồn vinh, sang trọng, thời gian kín lịch làm việc, tiền bạc cũng nhiều, tiêu xài cũng nhiều, vi vu với bạn bè còn nhiều hơn, sẽ đâu còn thời gian bận tâm tới ba mẹ. Những người thân yêu ấy đang ở quê chờ tin con mỗi ngày. Chờ con về, sum họp cùng gia đình, dù chỉ là thời gian ngắn ngủi.
Ngay lúc này đây, hãy nghĩ lại, hãy trân trọng giây phút bên người thân yêu. Vì ngày nào đó, có thể bạn sẽ vĩnh viễn không còn được gặp họ trên cõi đời này. Và khi ấy, có hối cũng đã muộn rồi.
Hãy nhấc điện thoại lên đi hỡi những ai còn có cha, có mẹ!
Đăng nhận xét