Anh Tuấn và chị Hải lấy nhau đã 10 năm rồi. Từ lúc mà gia đình anh chị chưa có lấy một mảnh đất riêng phải đi ở trọ, đến lúc nhà cao cửa rộng, xe oto 2 chiếc vợ chồng chia nhau đi. Làng trên xóm dưới trông nhà chị như một hình mẫu lí tưởng. Từ lúc yêu, cưới, đến lúc thành vợ thành chồng, anh chị luôn hạnh phúc.
Ấy vậy mà cách đây 2 năm anh chuyển công tác cách nhà 300km, chỉ vì muốn thăng tiến thêm một chức cao hơn, anh đã đẩy gia đình mình vào thế nhà tan cửa nát.
Anh đi làm xa, mỗi tháng về một lần, mỗi lần chỉ có 2 ngày cuối tuần, đến nghỉ ngơi cũng thấy chưa ấm thân. Chị và các con ở nhà cùng nhau học tập và làm việc, còn có mỗi anh ở nơi đất khách, lâu dần anh buồn trống vắng, tìm cho mình một chốn phòng thân.
Chị Hải sau khi thấy sự khác lạ ở chồng, chị đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù đã rất cố gắng, chị vẫn không thể níu anh ở lại. Cái gì đã mất, chị quyết tâm để cho nó mất đi, chỉ sau khi thấy chẳng còn hi vọng gì.
Anh về với tình mới, lại ở xa, hơi thảng thốt vì những tưởng phải trường kỳ kháng chiến mà giờ chị lại buông tay nhanh như vậy. Trước khi anh dọn đồ đi hẳn, chị nói một câu anh vẫn còn bị ám ảnh mãi: "Có không giữ, mất đừng tiếc!"
Ba mẹ anh nàng cũng không thèm ngó ngàng, anh em họ hàng tới chơi thì nàng mặt sưng mày xỉa, khiến anh cực kì buồn lòng. (Ảnh minh họa)
Anh cười, chua chát im lặng. Lúc này anh chỉ có tình yêu đang rực cháy, biết là có lỗi với chị nhưng đành chịu thôi, anh phải sống cho mình trước đã.
Anh gây dựng lại tất cả ở vùng đất mới, vợ anh giờ là một cô gái trẻ, đẹp, nóng bỏng ngọt ngào và...hết. Nàng không thích thổi cơm, không ưa giặt giũ, nàng chỉ muốn đẻ 1 đứa con rồi thôi, nàng bảo sợ bị xấu dáng đi nhiều.
Vợ mới của anh thích ăn nhà hàng, thích mua sắm, nếu không nàng sẽ đi chơi với bạn mấy hôm rồi về. Nàng không có cho anh những bữa cơm nóng hổi, không là lượt quần áo giúp anh đi làm. Nàng sợ bẩn nhưng lại chẳng muốn làm, cũng chẳng muốn đụng tay đụng chân. Nàng hay ghen, ghen bóng ghen gió suốt ngày khiến anh phát mệt. Thích gì là mua cho bằng được, nếu không, nàng sẽ bảo anh giấu tiền về cho vợ cũ của mình.
Ba mẹ anh nàng cũng không thèm ngó ngàng, anh em họ hàng tới chơi thì nàng mặt sưng mày xỉa, khiến anh cực kì buồn lòng. Anh nhớ con, một hôm về nhà cũ gặp chúng, gặp cả vợ mình ngày trước lại càng buồn hơn. Vợ cũ của anh trẻ ra, tươi tắn, đón anh bằng nụ cười tươi tắn như hai người bạn. Nhiệt tình mời anh ở lại cơm, cơm có món cá kho tộ mà anh vẫn thích.
Anh tự hỏi, mình đã làm gì để đánh mất những thứ này. Giờ thì anh không còn có cơ hội quay trở lại, anh phải đi, phải làm tiếp những gì mình chọn. Đừng ai như anh, có không giữ, mất lại tiếc ngẩn ngơ...
Đăng nhận xét