Tôi năm nay 27 tuổi. Tôi mới cưới chồng được hơn 4 năm và cũng là từng ấy thời gian tôi nếm trải cuộc sống với mẹ chồng. Trước khi cưới, mẹ chồng đã không ưa gì tôi. Bà chê tôi dáng người thấp bé, lại chỉ làm việc ở công ty tư nhân.
Mẹ chồng tôi thậm chí còn nói với mẹ đẻ tôi rằng vì tôi đang mang thai nên bà mới đồng ý cưới. Mẹ tôi nghe vậy cũng giận lắm nhưng vì thương con nên đành nuốt nghẹn vào trong.
4 năm ở nhà chồng, tôi bị u uất, trầm cảm vì mẹ chồng. Bà soi mói, xét nét tôi từng ý ăn, nết ở. Người ta nói chẳng sai, chẳng ưa thì dưa cũng có dòi. Tôi có cố gắng thế nào cũng không thể làm vừa ý bà. Thấy tôi mang thai con gái, bà bảo: "Đã bầu con gái thì cố mà đẻ thường, chứ đẻ mổ thì lần sau lại phải mổ."
Tôi mang thai đến 39 tuần mà chưa chuyển dạ thì bà kêu tôi đi tiểu ở ngã ba cho dễ sinh. Tôi nói đó là quan niệm lạc hậu của thời xưa, giờ không ai làm như vậy cả. Bà nghe vậy thì giận dỗi, không nói không rằng suốt mấy ngày.
Tôi sinh con gái, bà tỏ vẻ không hài lòng. Dù ở nhà chồng, vợ chồng tôi vẫn đóng tiền ăn, tiền sinh hoạt phí hàng tháng nhưng bà vẫn ca cẩm câu: "Tôi đây phải nuôi một lũ vịt giời. Bé thì ăn hại lớn thì bay đi" Rồi lại nói đế thêm câu: "Chả biết đứa sau có được thằng cu không, lại gái nữa thì đẹp mặt".
Bữa cơm có tôi với bà thì bà chủ yếu cho tôi ăn rau với đậu. Chỉ khi nào có chồng tôi về thăm hay em chồng tôi sang chơi thì bà mới mua đồ ăn ngon. Tôi về nhà ngoại ở cữ, bà cũng chẳng hỏi han mẹ con tôi một câu nào.
Chán cảnh ở với mẹ chồng, tôi với chồng bàn nhau mua biếu bố mẹ một chiếc TV rồi xin ra ngoài ở riêng. Bố mẹ chồng thấy TV mới thì mừng lắm nên khi thấy chúng tôi xin ra ngoài ở riêng, ông bà đành ngậm ngùi đồng ý. Vợ chồng tôi thuê nhà ở gần đó. Tôi gửi con để đi làm, bắt đầu cuộc sống riêng dễ thở hơn.
Con gái tôi tròn 2 tuổi thì tôi lại mang thai một lần nữa. Thai nhi lúc đó đã được 6 tuần. Vợ chồng tôi bất ngờ nhưng cũng quyết sinh thêm con. Tôi cũng nghĩ sinh con nốt lần này là 'hoàn thành nhiệm vụ'. Biết tin tôi mang thai, mẹ chồng chỉ buông một câu: "Nếu là con trai thì mới thôi chứ, nếu là con gái thì vẫn cứ phải đẻ tiếp. Người ta đẻ 4-5 đứa còn được".
Nói đoạn, bà đưa tôi đến nhà một thầy pháp, nhờ thầy ban cho tôi loại "nước thánh" để tôi có thể sinh con trai. Thầy pháp nhìn thấy tôi, ông múa may, tụng kinh một hồi rồi đưa cho tôi một cốc "nước thánh" có màu tro, ra hiệu cho tôi uống.
Tuy nhiên, tôi không uống và nói với mẹ chồng rằng, con tôi giờ đã được 6-7 tuần, bé đã có giới tính rồi, giờ uống vào cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, thứ nước không rõ nguồn gốc, thành phần này có thể làm hại mẹ con tôi.
Mẹ chồng tôi thấy thế thì nổi giận đùng đùng. Bà mắng tôi báng bổ thần linh, không nghe lời bà. Bà bảo bà sinh được chồng tôi cũng là nhờ uống "nước thánh" của thầy pháp này. Thế mà giờ tôi lại hỗn láo như vậy.
Từ hôm ấy, mẹ chồng tôi chẳng nói gì với tôi. Tôi chào bà không nói, hỏi bà cũng không thưa. Hôm vừa rồi tôi đi siêu âm, bác sỹ bảo khả năng 80% là công chúa. Tôi thì không quan trọng chuyện trai gái, miễn con mình khỏe mạnh là được.
Nhưng nghĩ đến mẹ chồng tôi, tôi lại rợn hết cả người. Xin độc giả cho lời khuyên. Không biết tôi nên nói với bà thế nào.
Đăng nhận xét