Kết hôn được gần một năm nhưng vợ chồng tôi thường xuyên bị “tra tấn” bởi những câu hỏi “ Đã có gì chưa?” “Bao giờ định sinh em bé?”, “Sao kế hoạch lâu thế?” của mấy bà hàng xóm nhiều chuyện. Dạo trước, khi được hỏi, tôi chỉ cười xòa rồi nhẹ nhàng trả lời. Nhưng những lần gần đây thì thực sự tôi không chịu nổi nữa. Bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào những câu hỏi về con cái đều làm tôi phát điên.
Tôi lập gia đình lúc 26 tuổi nên cả hai vợ chồng đều muốn có con ngay. Chúng tôi đều đã đi khám sức khỏe sinh sản và được bác sĩ kết luận cả hai đều ổn, không có vấn đề gì. Việc có con chắc chưa đúng thời điểm. Cha mẹ hai bên lo lắng, giục giã chúng tôi đi khám nhưng sau khi biết chuyện đã không gây áp lực cho vợ chồng tôi nữa.
Chỉ có những bà hàng xóm thích soi mói vào chuyện người khác là luôn mồm hỏi han. Mỗi lần nghe mọi người quan tâm hỏi han như vậy tôi như bị xoáy vào nỗi đau chưa có phương án giải quyết. Nhiều khi đi dự đám cưới, tiệc sinh nhật, thấy bạn bè có con cái ríu rít, tôi lại đau khổ khóc thầm trong lòng và chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa.
Tôi nghe mà trong lòng đau như bị cắt từng khúc ruột. Câu nói của bà như mũi dao xoáy vào tim can tôi. (Ảnh minh họa)
Bà Hằng cách nhà tôi hai nhà hôm trước còn ra nói chuyện rồi tự nhiên xoa vào bụng tôi hỏi dò: “Sao vẫn chưa có à? Hay là mày đi khám ở chỗ cháu cô nó đợt trước, chỗ đó tốt lắm. Chúng mày đi khám thử xem, bây giờ ô nhiễm môi trường, ăn uống toàn thứ độc hại vào người là nguy hiểm lắm”. Rồi lại bô lô ba la những chuyện của con người nọ, cháu người kia. Nào là con ông Thụ vừa cưới được 6 tháng đã đẻ con, cháu bà Thanh bị bác sĩ giục cưới. Lại khen bọn nó “biết đẻ”, phải “ăn chắc” như thế chứ lấy về mãi không có thì tốn tiền chữa chạy lắm. Bà còn chốt lại một câu “Làm nhiều tiền mà không có con thì cũng chẳng để làm gì”
Tôi nghe mà trong lòng đau như bị cắt từng khúc ruột. Câu nói của bà như mũi dao xoáy vào tim can tôi. Việc sinh con đẻ cái là chuyện riêng của gia đình người ta mà các bà cứ làm như đó là chuyện của mình. Tôi lặng người không thể nói ra được lời nào.
Tôi luôn tự hào với tình yêu của mình, không cho phép mình đi quá giới hạn trước hôn nhân, vậy mà bây giờ lại bị thiên hạ so sánh với những đôi trót lỡ rồi phải cưới gấp. Đau đớn khi bị cho là kém cỏi, không bằng những đôi “ăn cơm trước kẻng”. Tôi biết ở xã hội hiện đại, suy nghĩ đã thoáng hơn nhiều. Chuyện có con lúc nào không quan trọng, vì đơn giản, mỗi người có một cuộc sống riêng.
Mỗi lần về nhà qua con ngõ nhỏ hay mỗi sáng đi làm, tôi luôn sợ hãi khi phải đối mặt với những người hàng xóm thân thiện quá mức này. Cuộc sống đã áp lực nay càng áp lực hơn. Tôi phải làm sao khi nửa năm nữa vẫn chưa có con và hàng ngày vẫn phải chạm mặt với những con người này?
Đăng nhận xét