Ngày 22/9/1955, khi đang đi săn cùng với ông nội ở Nam Indiana, Dave Hickman (lúc đó mới 14 tuổi) đã bất ngờ nghe thấy tiếng động rất lạ. Dave đã quyết định lần theo tiếng động đó và không ngờ rằng hành động của mình đã cứu giúp cuộc đời của một con người.
“Nó không giống tiếng khóc của một đứa trẻ chút nào. Tôi quyết tìm xem tiếng động đó phát ra từ đâu. Nghĩ thế nên tôi leo lên hàng rào. Từ trên hàng rào nhìn xuống, tôi nhìn thấy một cô bé ướt sũng, đôi môi của bé bắt đầu tím tái. Bé được bọc trong một chiếc khăn”, ông Dave kể lại chuyện xảy ra lúc đó.
Dave Hickman (trái) và ông nội
Ngay sau đó, Dave ôm chặt lấy đứa bé và cố gắng sưởi ấm cho em. Đồng thời, Dave cùng ông nội nhanh chóng tìm cách ra khỏi rừng và gọi cho cơ quan chức năng. Nhờ đó, bé gái tội nghiệp kia đã được đưa đến bệnh viện để chăm sóc. Cô bé được mọi người đặt tên là Roseann Wayne.
Vài tháng sau, Dave đã đến bệnh viện để thăm và nói lời tạm biệt với cô bé. “Họ đặt bé vào tay tôi và nói: ‘Con bé sẽ được nhận nuôi vào tuần tới’. Lúc đó, Roseann được bọc trong chăn và đang ngủ. Tôi đã nói lời tạm biệt bé”, Dave nhớ lại.
Khi được tìm thấy, cô bé ướt sũng, đôi môi của bé bắt đầu tím tái. Bé được bọc trong một chiếc khăn
Kể từ khi nói lời chào với Roseann tại bệnh viện, Dave vẫn luôn nghĩ về cô bé. Trong suốt khoảng thời gian dài sau đó, ông Dave vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích và cách thức liên lạc với Roseann. Vào tháng 12/2013, ông quyết định nhờ đến cảnh sát trưởng John Catey, người đã về hưu của thị trấn Wayne để tìm kiếm cô bé.
Sau mọi nỗ lực điều tra, tìm kiếm thì chưa đầy 2 tuần sau đó, ông Dave đã nhận được tin báo tốt lành từ phía vị cảnh sát trưởng. Catey đã đưa cho ông Dave số điện thoại của cô bé năm xưa mà ông Dave từng cứu.
rong suốt khoảng thời gian dài sau đó, ông Dave vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích và cách thức liên lạc với Roseann
Được biết, sau khi về với gia đình mới, cô bé Roseann đã được đổi tên thành Mary Ellen Suey. Cũng giống như ông Dave, dù có một cuộc đời hạnh phúc, Suey vẫn luôn muốn tìm hiểu về người đã cứu mình năm xưa. “Tôi xem anh ấy là anh hùng đời thực của mình bởi nếu không có Dave, đã không có tôi bây giờ”, cô nói.
Và cuối cùng, sau gần 6 thập kỷ, hai người đã có cơ hội nói chuyện với nhau. Cuộc điện thoại sau bao nhiêu năm khiến hai người không khỏi xúc động. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài, mọi thứ cứ như vỡ òa vậy.
Và cuối cùng, sau gần 6 thập kỷ, hai người đã có cơ hội nói chuyện với nhau
Sau cuộc gọi đó, hai người đã có buổi gặp mặt ngoài đời. Trong buổi đoàn tụ, Suey vui mừng cho hay: “Dave như anh trai của tôi, một người anh mà tôi chưa từng nghĩ là mình có”. Còn về phía Dave, ông cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc của mình khi gặp lại cô bé năm xưa. Và ông coi đây là một kết thúc có hậu.
Các nhà chức trách không thể tìm được người đã đặt Suey bên vệ đường năm xưa. Và Suey cũng chưa từng có ý nghĩ ghét bỏ hay tức giận cha mẹ đẻ của mình. Thay vì ghét bỏ họ, cô cố gắng nhiều hơn để có một cuộc sống tuyệt vời.
Đăng nhận xét