Ám ảnh phim đen đe dọa đời sống chăn gối của vợ chồng tôi

Tôi bắt đầu xem phim có cảnh "nóng" từ năm 12 tuổi. Ngày đó, tôi thường thức khuya đợi cha mẹ về phòng ngủ và lẻn vào phòng khách để xem phim chiếu muộn. Tôi luôn mở âm thanh ở mức thấp nhất, mắt chăm chú nhìn vào màn hình trong niềm đam mê, cũng như lo lắng rằng một lúc nào đó cha mẹ tôi sẽ phát hiện ra bí mật này.

Tôi chắc chắn rằng việc bị thu hút bởi những hình ảnh không dành cho vị thành niên và việc tự kích thích bản thân mình ở lứa tuổi này là một việc không hay. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng thực sự, tôi đã không thể ngăn cản được bản thân mình tiếp diễn nó hàng tuần. Tôi quen với việc này trong suốt nhiều năm, thậm chí nhiều khi còn nghĩ rằng đó là cách duy nhất khiến tôi có thể đạt được khoái cảm, mà không cần phải quan hệ với một ai hết.

(Ảnh minh họa)

Bài liên quan: 

Và rồi, tôi nghiện một mình...

Thành thực mà nói, những bộ phim chiếu muộn trên truyền hình ngày trước tôi xem, chúng cũng không hẳn là phim khiêu dâm. Tuy đôi khi có một vài cảnh được xem là "nóng", nhưng kiểm duyệt truyền hình cũng khiến chúng chỉ còn lại là một vài hình ảnh mát mẻ... Vậy là một cô bé như tôi, với trí tò mò và bản năng vốn có, phải tự tưởng tượng ra việc việc tiếp xúc cơ thể, rồi tự kích thích mình sao cho đạt được mong muốn.

Một vài năm sau đó, Internet phát triển khiến cho các phim ảnh khiêu dâm thực sự trở nên phổ biến và dễ tiếp cận hơn. Tôi, khi đó đã qua tuổi dậy thì, bị cuốn theo niềm đam mê của việc click chuột vào những đường link trên máy tính cá nhân, tìm đến những bộ phim có hình ảnh nóng hơn.

(Ảnh minh họa)

Tôi đã đối mặt với chứng nghiện của mình ra sao?

Dẫu biết rằng phim đen là không tốt, nhưng tôi không thể ngăn cản bản thân mình mang chúng vào phòng ngủ với một vài anh chàng mà tôi quen. Phản ứng của họ ban đầu thường là ngạc nhiên, sau đó cũng chăm chú xem và tận hưởng. Có lẽ họ nghĩ rằng tại sao một cô gái có thể chủ động và khuyến khích bạn tình xem những dòng phim này công khai đến thế. Tôi đã nghĩ rằng việc này có thể đem lại kích thích cho bản thân, giúp tôi và cả anh ta đạt được khoái cảm để rồi mình không phải thủ dâm nữa.

(Ảnh minh họa)

Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Sự thực là sau mỗi lần quan hệ tình dục với đối phương, tôi không hề cảm thấy vui vẻ hay thoải mái. Những lúc anh ta say ngủ, tôi lại nằm bên cạnh và tự làm lại chuyện đó một mình. Lâu dần, tôi không cần lên giường với một anh chàng nào cả. Tôi bắt đầu tin cuộc sống vẫn tốt đẹp mà không cần phải có đàn ông. 

Sự thật là, đã có một khoảng thời gian trí óc tôi không thể tập trung nổi vào công việc và học hành, cả ngày tôi chỉ nghĩ đến việc phải làm sao cho mình tự thỏa mãn. Hoang mang cực độ đến mức tôi đã từng muốn gặp một bác sĩ tâm lý để có thể cứu rỗi bản thân mình. Có một thời gian tôi nghĩ mình sẽ quyết tâm từ bỏ thói quen đó, khi chứng đau cột sống đeo bám tôi suốt 2 năm. Có thể một phần nguyên nhân của chứng bệnh cũng do tôi "một mình" sai tư thế, ít ra là tôi nghĩ vậy.

Tất nhiên không ai có thể bao biện, nhưng khi đặt mình vào vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu để từ bỏ việc một mình thực sự là một việc vô cùng, vô cùng khó. Tôi cũng đã cố gắng, thử hẹn hò với một vài anh chàng, thử tìm một vài niềm vui mới như chơi thể thao, đọc sách báo như một vài lời khuyên trên mạng. Nhưng tất cả các biện pháp chỉ được một thời gian ngắn, mọi thứ trở về như cũ và bản thân tôi vẫn không ngừng cảm thấy hổ thẹn vì hành động này.

Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn vậy, cho đến khi...

(Ảnh minh họa)

Tôi gặp chồng tôi.

Anh ấy là người đàn ông tốt, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên tôi bị thu hút bởi một đấng màu râu nhiều như vậy. Chúng tôi hẹn hò nhau, ôm ấp và hôn, nhưng tuyệt đối không làm "chuyện đó". Có lẽ ở lứa tuổi chúng tôi là một việc khá bất thường. Anh ấy cũng nhận ra điều đó. Nhưng tôi sợ, chỉ vì bao lâu nay tôi đã quá quen với việc tự mình làm thỏa mãn. Và tôi không hề có hứng thú bên người tình.

Cuối cùng, tôi đành thú nhận thật với anh ấy về quá khứ của mình, về việc bản thân tôi không thể thoát ra khỏi ám ảnh của việc chỉ đạt được khoái cảm khi thủ dâm chứ không phải việc gối chăn. Và thật may mắn, chồng tôi là một người khá tâm lý và hiểu chuyện. Anh ấy coi chứng bệnh của tôi là một loại rắc rối và sẵn sàng cùng tôi khắc phục thay vì khinh bỉ  và ghê tởm như tôi dự đoán.

Chúng tôi kết hôn. Anh ấy nghiên cứu một vài loại tài liệu để tìm ra cách giúp tôi dễ dàng đạt được cảm xúc hơn trong việc quan hệ vợ chồng. Phải thừa nhận rằng vẫn có những lần tôi không kiềm chế được bản thân, và tôi "một mình" trong khi chồng đang nằm bên cạnh. Anh ấy biết chuyện đó, và chúng tôi vẫn cố gắng, cố để thay đổi thói quen, và để tìm kiếm một đời sống tình dục lành mạnh hơn trước.