Khi anh nói lời chia tay vì có người con gái khác, tôi không còn lời nào để nói. Một câu oán thán cũng không, một lời cay nghiệt cũng không dành cho anh. Tôi biết, tình yêu của chúng tôi đã chấm dứt và anh đã có người đàn bà khác, không phải là tôi. Quá yêu anh, quá trân trọng những kỉ niệm anh dành cho mình nhưng tôi là một cô gái hiếu thắng và không bao giờ giờ chấp nhận một thứ tình cảm được bố thí. Tôi bỏ đi không lời từ biệt, quyết sống thật tốt cho anh phải hối hận…
Gần 6 tháng sau, tôi lập tức lên xe hoa với người chồng giàu có vì quá hận anh và tin rằng, nếu anh biết tôi lấy được chồng giàu, anh sẽ vô cùng tiếc. Anh cũng nói, anh có một cô gái khác giàu có hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi thì tội gì, tôi lại không chọn cho mình một người đàn ông giàu có tương xứng với vợ anh…
Tôi sống một cuộc đời mới, tưởng chừng quên được tình cũ nhưng cứ đến những nơi quen thuộc, những ngày quan trọng, cảm xúc yêu thương lại ùa về. Tôi có chồng có con, và nhất định không thể ngoại tình, chỉ là trong tư tưởng của tôi luôn len lỏi hình bóng của anh, vừa yêu vừa hận…
Lần ấy, chính tôi chủ động liên lạc với anh. Thật không ngờ, sau gần 5 năm, số điện thoại cũ anh vẫn còn dùng. (Ảnh minh họa)
Tôi đã mường tượng ra người đàn ông bây giờ giàu có, thành đạt, sang trọng và lịch lãm là anh. Tôi đã nghĩ, anh phản bội tôi vì cô gái giàu có nào đó, chắc cuộc sống hiện tại phải phú quý, sung sướng lắm… Chỉ mong được gặp lại anh một lần, dù trong lòng vô cùng hận, nhưng cũng muốn tò mò xem người cũ giờ sống ra sao…
Lần ấy, chính tôi chủ động liên lạc với anh. Thật không ngờ, sau gần 5 năm, số điện thoại cũ anh vẫn còn dùng. Tôi đã gặp được anh. Vì sợ mình xấu xí trước mặt tình cũ, nên tôi đã chọn một bộ váy lộng lẫy và sang trọng, bước ra từ xe hơi để khi anh nhìn thấy tôi, anh phải thán phục. Tôi cũng nghĩ, mình phải làm sao tương xứng với vợ anh, chứ không thể thua kém chị ấy…
Rồi, tôi đến quán cà phê nơi hai người từng hẹn. Gặp lại anh, tôi nghĩ, chắc anh sẽ phải ngạc nhiên vô cùng vì sau 5 năm, tôi không những xinh đẹp hơn mà còn giàu sang hơn. Tôi muốn chứng minh cho anh thấy, tôi chẳng thua gì anh, tôi thậm chí còn giàu có gấp trăm lần anh và bỏ anh, tôi lấy được chồng đại gia. Tôi muốn cho anh thấy, không có anh, tôi sống tốt thế nào…
Nhưng, tất cả chỉ là màn kịch tôi vẽ ra, chỉ là trong trí tưởng tượng của tôi. Vừa bước vào quán, nhìn thấy một người đàn ông giống anh, tôi sững người, không tin đó là anh nữa. Anh gầy, xấu xí, đen nhẻm và lại còn già, quê mùa. Nhìn bộ đồ anh mặc thì chẳng giống người đàn ông lấy được cô tiểu thư con nhà giàu. Tôi tiến lại gần, rụt rè không dám chào. Biết đó là anh, tình cũ sao quên được nhau nhanh như vậy nhưng tôi vẫn không dám tin, ngồi trước mặt tôi là anh, người đàn ông đẹp trai, phong độ ngày nào tôi từng yêu tha thiết…
Anh nhìn tôi trìu mến, vẫn nụ cười hiền ngày ấy. Còn tôi lúc này sao lại tỏ ra luống cuống và ấp a ấp úng. Bộ váy, đôi giày và cả cách trang điểm của tôi hoàn toàn lạc lõng khi ngồi trước anh, thật kệch cỡm. Tôi xấu hổ hỏi anh về công việc này kia, có khỏe không mà không kịp để ý tới người phụ nữ ngồi bên cạnh…
Cô ấy nhìn tôi trìu mến, gật đầu chào khi tôi liếc nhìn anh. Anh cười hiền và xoa đầu cô ấy giới thiệu ‘Đây là Lan, bạn anh, người mà anh vẫn hay kể với em đó. Lan đã giúp đỡ anh rất nhiều từ hồi bọn anh còn trẻ, nên anh vẫn luôn coi cô ấy là tri kỉ. Chỉ là, cô ấy lấy chồng xa quá nên bao nhiêu năm không gặp nhau. Còn đây là Minh, vợ anh,…”.
Nghe anh nói xong, tôi chết lặng… Vì người phụ nữ ấy đang ngồi trên một chiếc xe lăn. Tôi ấp úng không dám hỏi nhưng anh đã kịp nói trước: “À, anh quên không nói với em, vợ anh bị liệt nên phải ngồi thế này, không tiện đi lại, em thông cảm. Cô ấy bị liệt đã 6 năm rồi nhưng các bác sĩ đã bó tay, không có cách chữa trị, chắc phải ngồi xe lăn cả đời em ạ”. Nói rồi, hai người họ nhìn nhau trìu mến, ánh mắt đầy lạc quan.
Anh không quên hỏi tôi, lâu rồi không gặp, chắc em có nhiều chuyện muốn nói với anh. Chị vợ biết ý, nhờ anh lăn xe ra ngoài để cho chúng tôi nói chuyện. Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, không thể nào nói thành lời. Tôi thật không tin, chị ấy đã liệt 6 năm, tức là cùng thời gian khi chúng tôi chia tay nhau? Vậy liệu có phải đó là lý do khiến anh bỏ tôi và giờ tôi gặp anh trong bộ dạng này chứ không phải là chàng rể con nhà giàu?
Dường như anh hiểu sự phân vân và những giọt nước mắt của tôi, anh gật đầu. Bao nhiêu năm, anh vẫn đoán được su nghĩ của tôi. Anh chưa từng hết yêu tôi, cũng không phản bội tôi phải không?
Tôi đúng là kẻ không ra gì, một kẻ bỉ ổi và vô liêm sỉ khi không tìm hiểu kĩ người mình yêu thương vì sao chia tay mình, lại hiểu lầm và sống khổ sở trong thù hận suốt bao nhiêu năm qua. (ảnh minh họa)
Anh nói, chỉ vì người con gái đó quá yêu anh nhưng anh không thể đáp lại tình yêu đơn phương ấy vì anh đã có tôi. Nhưng, một lần cô ấy ra Hà Nội thăm anh, trên đường đi bị tai nạn và bị liệt hai chân, anh phải là người có trách nhiệm với cô ấy cả đời. Anh nói, cô ấy rất tốt, rất yêu thương anh nhưng trái tim không thể chia đôi. Anh dù yêu tôi nhưng không thể nào cưới tôi và chấp nhận chia tay trong đau khổ…
Vậy là, suốt 6 năm qua, anh đã chịu nỗi đau đớn ấy, đã mang tiếng là kẻ phụ tình. Còn tôi, người đàn bà không hay biết chuyện lại hận anh, coi khinh anh rồi bỏ đi lấy chồng mới, hả hê với hạnh phúc của mình ,không hay anh đang phải đối đầu với những khó khăn lớn biết nhường nào. Lúc anh cần tôi nhất thì tôi ở đâu, ở nơi nào mà không quên buông những lời hận thù anh?
Tôi đúng là kẻ không ra gì, một kẻ bỉ ổi và vô liêm sỉ khi không tìm hiểu kĩ người mình yêu thương vì sao chia tay mình, lại hiểu lầm và sống khổ sở trong thù hận suốt bao nhiêu năm qua. Nếu như tôi và anh có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng giúp đỡ người phụ nữ này thì có phải đã bớt đi gánh nặng của anh? Nhưng tôi lại đi lấy chồng giàu và hôm nay lại còn cố tình xuất hiện như một cô tiểu thư đài các để trêu ngươi anh? Tất cả thật bỉ ổi, thật đáng xấu hổ…
Anh không nói với tôi sự thật nhưng giờ tôi mới nhận ra, người sai trái trong cuộc đời này không ai khác chính là tôi. Tôi không có niềm tin vào người mình yêu, đã tự đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình và giờ thì nhìn anh vất vả trong khi mình hưởng giàu sang phú quý. Tại sao ông trời lại không trừng phạt tôi, kẻ đã gây ra tội, tại sao lại khiến anh và vợ vất vả cùng cực đến thế này? Nếu được, tôi xin san sẻ với anh chút gánh nặng, mong anh và người ấy bình yên, hạnh phúc, trọn đời bên nhau…
Eva tám là nơi chị em tâm sự, chia sẻ những câu chuyện, những vấn đề khúc mắc về hôn nhân, gia đình, cuộc sống, kinh nghiệm kinh doanh, làm giàu. Hãy gửi tâm sự về địa chỉ chiase@khampha.vn để nhận được những góp ý cũng như những ‘cao kiến’ chân thành của chị em. Bài viết của các bạn sẽ được chọn đăng trên chuyên mục nếu phù hợp quy chuẩn nội dung và sẽ được bảo mật thông tin cá nhân. |
Đăng nhận xét