(Dân Việt) Năm nay, tôi 36 tuổi và đang làm việc trong ngành ngân hàng. Ngoài ra, tôi còn hùn vốn đầu tư kinh doanh nhà hàng nên thu nhập tương đối khá. Tôi yêu một cô bé sinh viên kém 15 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp được hơn một năm.
Chúng tôi quen nhau khi em đến nhà hàng của tôi xin làm nhân viên phục vụ bán thời gian. Tôi biết giữa em và tôi có sự chênh lệch tuổi tác nên ra sức chiều chuộng người yêu.
Em cũng tỏ ra là một cô gái ngoãn ngoãn, ý tứ và biết điều nên tôi hoàn toàn yên tâm. Em thích gì tôi cũng chiều, muốn mua gì tôi cũng mua, hàng tháng tôi đều đặn chuyển tiền vào tài khoản để người yêu tiêu xài mà không cần suy nghĩ.
Thậm chí khi nào “trúng quả” tôi còn cho em thêm tiền. Biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn, tôi luôn chủ động mua quà biếu ba mẹ khi em về quê. Dù nhiều lần tôi muốn về thăm nhà nhưng em nhất quyết không chịu. Em lấy lý do đang đi học mà ba mẹ biết yêu đương lại thêm lo lắng.
Tôi không tính toán thiệt hơn vì xác định sẽ lấy em làm vợ. Tôi chu cấp kinh tế để em có thời gian đầu tư vào học hành cho tốt. Để khẳng định tình cảm của mình, tôi thường đưa em đi gặp bạn bè, đồng nghiệp và người thân bởi vậy người quen của tôi đều biết mặt em.
Hình minh họa
Do công việc của tôi bận rộn, thời gian gặp gỡ nhau không nhiều nhưng em không hề trách móc giận hờn. Khi nào tôi rảnh thì đưa em đi chơi chứ không cần phải nhắn tin gọi điện nhiều. Tôi nghĩ do em lo học và hiểu cho công việc của tôi nên rất yên tâm.
Cho đến một ngày, một người bạn gọi điện báo tin thấy người yêu tôi tay trong tay đi với người đàn ông khác cùng độ tuổi. Bạn là chủ của một cửa hàng thời trang nam mà em và người kia tới mua đồ. Bạn kể, mình đã quan sát cử chỉ hai người dành cho nhau và khẳng định họ là một cặp đôi đang yêu.
Chỉ có điều, sau khi lựa đồ thì bạn gái tôi luôn là người móc ví thanh toán tiền cho người kia. Bạn nhắc tôi cẩn thận, không khéo lại “nuôi ong tay áo”, tiền mình làm ra mà thằng khác tiêu xài thì khổ.
Tôi đã bảo vệ người yêu của mình khi nói tránh đó có thể là một người họ hàng nào đó, tôi rất tin tưởng em. Nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều và thấy bạn tôi không có lý do gì để bịa ra chuyện này cả. Từ ngày yêu nhau, em chưa từng sắm sửa hay tặng tôi bất cứ món quà gì mà toàn tôi tặng cô ấy. Vì nghĩ em chưa làm ra tiền nên tôi cũng không bận tâm nhiều.
Để kiểm chứng lại lời người bạn, tôi gọi điện bảo, chiều tối tôi sẽ đón em đi chơi. Nhưng tôi lại âm thầm đến phòng trọ của em vào khoảng hơn 12 giờ trưa. Tất cả các phòng trọ đều đóng cửa ngủ trưa và phòng em cũng vậy.
Tôi gõ cửa nhiều lần, em mới ra mở cửa. Nhìn thấy tôi đến, em tỏ vẻ bối rối bởi đang mang bộ váy ngủ mỏng tang còn trên giường có một cậu con trai ngang tuổi nằm đợi.
Trong lòng tôi uất ức đến tận cùng nhưng cố giữ bình tĩnh để không làm ầm ĩ lên. Vài tuần sau, tôi không gặp em cũng không gọi điện nhắn tin nhưng không thấy em phản ứng gì. Facebook của em còn công khai hình ảnh tình tứ đi chơi với cậu bạn kia với nét mặt tươi vui ngập tràn hạnh phúc như chưa từng có tôi tồn tại trong cuộc đời.
Theo tìm hiểu của tôi, cậu bạn kia là người yêu của em ở quê, thỉnh thoảng vẫn lên thăm em nhưng tôi không hề biết. Tôi chợt hiểu ra, với em, tôi đơn giản chỉ là một cái máy rút tiền chứ không phải yêu thương gì. Tôi tự trách mình lớn tuổi mà còn quá vụng dại non nớt trong tình yêu nên mới nhận phải “quả đắng”.
Đăng nhận xét