Đang ở độ tuổi thanh xuân bất ngờ bị liệt 2 chân nhưng không vì thế chị Hải Đặng cam chịu, chị vẫn cố gắng để được hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ dù có là một bà mẹ đơn thân và nỗ lực hết mình cùng con tập đứng lên bằng đôi chân của chính mình.
Video: Nỗi niềm Tết thiếu nhi của mẹ đơn thân bị liệt 2 chân
Gặp chị Hải (SN 1990, Trực Ninh, Nam Định) tại một căn phòng trọ nhỏ chỉ rộng chừng hơn 10m2 trên tầng 5 trong một buổi trưa hè oi ả của Hà Nội, chị hơi gầy và có nước da xạm.
Phòng trọ trên tầng cao nhất luôn ngột ngạt, nóng bức bởi nắng hè thế nhưng buổi trưa hôm đó, căn phòng bỗng trở nên dịu nhẹ hơn với câu chuyện về cuộc đời đầy chông gai của chị Hải, đang từ độ tuổi thanh xuân bị liệt 2 chân đến đánh đổi cả mạng sống để được làm mẹ đơn thân.
Chị Đặng Thị Hải.
Bị liệt 2 chân nhưng mẹ chỉ mất 15 phút để sinh con
Ở tuổi 28, mới chỉ đi hết gần 1/3 chặng đường đời nhưng dường như mọi đắng cay, đau khổ của số phận đã ập đến đè nặng lên đôi chân gầy của chị Hải. Có lẽ sẽ ít người hiểu được cái cảm giác khi đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, tuổi 16, bầu trời tương lai bỗng dưng tối sầm lại và đôi chân nhẹ bẫng không di chuyển được trong chớp nhoáng vì một tai nạn bất ngờ.
Vừa chậm rãi đưa đôi bàn tay nhấc từ từ đôi bàn chân và phần hông của mình lên chiếc xe lăn, chị Hải vừa cười bảo, 12 năm nay chị đã quá thân thuộc với chiếc xe lăn nên việc đi lại không còn là khó khăn. Và cũng 12 năm rồi, chiếc xe lăn đã trở thành đôi chân giúp cho chị được sống, lao động gần bằng những người bình thường dù rằng gặp rất nhiều khó khăn.
Nói đến đây, đôi mắt chị đượm buồn, nhìn lên trên bầu trời xanh ngắt ngoài kia. Có lẽ như thước phim quay chậm của quá khứ, khi chị đang độ tuổi trăng tròn lại ùa về.
Những lúc con khóc con cười, nô đùa với mẹ đều làm cho mẹ cảm thấy hạnh phúc hơn. Mẹ được sống thực kể từ ngày con cất tiếng khóc chào đời.
- Hải Đặng -
Chị Hải giọng trầm ngâm bảo, tuổi 16 của chị thật đáng nhớ với đầy đủ cung bậc cảm xúc và nó khép lại bằng bầu trời mây đen u tối trong chị. Cũng khoảng thời gian này của 12 năm về trước, chị phải đối mặt với cuộc sống không thể đứng bằng đôi chân của chính mình vì bị ngã từ trên cây cao 2m xuống đất. Do sơ cứu sai cách nên chân bị dập, phù nề tủy, từ đó liệt hoàn toàn hai chân.
Mất đi đôi chân, đã có lúc chị nghĩ đến vấn đề tiêu cực khi nhìn thấy bầu trời tương lai, chị sống khép mình, không muốn gặp ai và cũng không muốn ai nhìn thấy bản thân mình.
“Thế nhưng điều gì cũng qua thôi. Khi bản thân cố gắng và nỗ lực hết mình thì có thể làm tất cả những điều mình muốn. 4 năm sau, mình tập tành từng bước đi, chập chững như một đứa trẻ, xin bố mẹ đến trung tâm dành cho người khuyết tật học nghề. Cũng từ đây mình bước vào ngã rẽ mới quen được bố bé Gấu (con trai chị Hải – PV) vào năm 2015”, chị Hải chia sẻ.
Tuy cuộc tình đó của chị không đi đến đâu bởi chị luôn xác định sẽ không làm khổ người khác nhưng sau tất cả những khó khăn, cuối cùng chị đã được đón nhận niềm vui đầu tiên, niềm vui được làm mẹ như bao người phụ nữ khác.
“Mình mang thai vất vả hơn, khi ngồi xe lăn, sức khỏe không tốt, bụng to càng tạo áp lực khiến cơ thể mệt mỏi, vận động di chuyển khó gấp bội nhưng rồi tất cả đều được khắc phục khi mình cố gắng hết sức.
Tuy chân bị liệt nhưng mình được bác sĩ trưởng khoa cho sinh thường. Mình sinh nhanh lắm, từ khi bấm ối đến sinh chỉ vỏn vẹn 15 phút là Gấu chào đời. Lúc đó hạnh phúc không từ gì diễn tả được bằng lời”, chị Hải nở nụ cười cho biết.
Dẫu biết rằng sẽ còn rất nhiều khó khăn, chông gai, vất vả khi chọn “làm mẹ đơn thân” nhưng chị Hải bảo, chị vẫn sẵn sàng đón nhận bởi từ nay chị sẽ không còn đơn độc trên con đường đời.
Ăn uống đơn giản nhưng con lên cân tốt, nhiều khi còn phải kiềm lại
Tuy bị liệt 2 chân nhưng một tay chị vẫn chăm con và làm công việc nhà hàng ngày. Sau khi sinh, vì vẫn sống dựa vào bố mẹ, hàng tháng chỉ có vài trăm nghìn trợ cấp nên chị tối giản, tiết kiệm hết mức có thể nhu cầu của cả mẹ và con.
Chị không sử dụng bỉm mà dùng quần và tã vải để tái sử dụng được. Thậm chí, sữa công thức chị cũng không mua cho con mặc dù rất nhiều lần chị ước ao cho con được dùng. Chị chăm con theo cách riêng của mình với điều kiện kinh tế không cho phép.
Dường như hiểu được sự vất vả, khó nhọc của chị mà bé Gấu từ khi sinh ra rất ngoan ngoãn, ăn ngủ tốt, không hề quấy khóc. Thậm chí, con trong thời gian ăn dặm, chị phải kìm lại vì con lên cân quá nhiều.
Chị Hải tâm sự, cũng may sức khoẻ chị tốt và nhiều sữa đến mức phải đổ đi, sau này chị tái hấp thụ vào cơ thể nên bé Gấu phát triển tốt cả về thể trạng, cân nặng. Ngặt nỗi, con khỏe bao nhiêu, chị lại gầy gò, ốm yếu bấy nhiêu.
Do cơ thể không được bổ sung canxi, các chất khi mang bầu và sau sinh, cộng với việc bị vắt kiệt sức vì 24h tất bật chăm con nên chị rơi vào tình trạng có thể ngất bất cứ lúc nào. Vậy là, chị đành cho con cai sữa mẹ khi bé được 20 tháng.
Sinh con ra không thể cho con một cuộc sống như bao người khác nhưng mình cũng nỗ lực hết sức cho con tình yêu thương mong sẽ bù đắp được.
- Hải Đặng -
”Con 1 tuổi đã gần bằng nửa cân nặng của mẹ nhưng có dấu hiệu tự kỉ
Nhớ lại quãng thời gian chăm con với đôi chân tật nguyền, chị Hải lại cười cho biết, khó khăn nhất đối với chị là khi con biết ngồi, biết đi và phải đối diện với khoảng thời gian dài lo lắng con bị tự kỳ vì phát triển chậm.
“Con 1 tuổi con mới biết lẫy, 1,5 tuổi mới chập chững đi, nhiều người ác ý còn nói con bị tự kỷ vì chậm quá, mình cũng lo. Thế nhưng con bụ sữa quá, 1 tuổi nặng gần 16,5kg, trong khi mẹ chỉ có 37kg, mỗi lần bế con là hụt cả hơi, 2 chân không vững, khó khăn trong việc thăng bằng.
Khi tắm cho con, mỗi lần bế con từ giường lên xe lăn đi ra nhà tắm phải vượt qua một dốc thoải cao 40cm, dù bế con lên rã rời tay nhưng mình phải lấy chân quặp, ôm lấy con rồi thả xuống dốc để con an toàn. Việc chăm con như nấu bột, thay tã, con tập đi với một người mẹ tật nguyền như mình cũng đều phải cố gắng hết sức”, chị Hải mỉm cười nhớ lại.
Bé Gấu - con trai chị Hải
Dành tất cả tình yêu thương cho con nhưng đôi khi chị cảm thấy có lỗi vì bất lực không thể chạy tới ôm con lúc con đau, con khóc, hay con ngã từ xe lăn xuống. Đặc biệt, chị không thể dắt con đi chơi được như những bố mẹ khác và không thể cho con được những món quà mà con thích. 3 năm con đến bên, có lẽ món quà duy nhất chị tặng con chính là bộ quần áo trong ngày sinh nhật tròn 1 tuổi. Điều này càng khiến chị đau lòng nhiều hơn.
Ước mơ lớn nhất là có thể dắt con đi chơi với đôi chân của chính mình
Chị Hải bảo, từ khi bị tai nạn chị mạnh mẽ hơn và từ khi làm mẹ, sức mạnh trong chị lại nhân lên gấp bội. Có lẽ cuộc đời của chị sẽ mãi an toàn ở miền quê nghèo với công việc bán hàng online tháng kiếm được vài ba triệu đủ để nuôi con đi học nếu như không có một sự cố xảy ra.
Trong một lần đón con đi học về, chiếc xe 3 bánh của chị bị lạc tay lái vì tránh đường học sinh khiến chị suýt rơi xuống sông đã khiến chị quyết tâm lên Hà Nội tập phục hồi chức năng cho đôi chân, để mai sau có thể đứng lên bằng đôi chân của chính mình, bảo vệ, chăm sóc tốt hơn cho con.
Khi bản thân cố gắng và nỗ lực hết mình thì có thể làm tất cả những điều mình muốn.
- Hải Đặng –
”Lần đầu xa con lên Hà Nội, chị không dám nhìn mặt con mà lặng lẽ đi và để những giọt nước mắt rơi khi chiếc xe ô tô đã dần khuất xa người thân. Chị cũng không dám gọi điện nhiều về cho con, sợ mình sẽ bỏ cuộc vì nhớ con.
“Lúc nào gọi điện về con cũng bảo “Mẹ ơi mẹ có nhớ con không”, rồi “Mẹ nhanh nhanh khỏi bệnh về với con nhé” làm mình nhớ và thương con nhiều lắm. Con người ta xa mẹ được ở cạnh bố còn con mình ở với ông bà, nhưng mình không biết làm thế nào, hoàn cảnh bắt buộc phải vậy”, chị Hải nghẹn ngào, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Hiện nay, ngày nào chị cũng chăm chỉ luyện tập cho đôi chân từ 8h sáng – 6h tối rồi tranh thủ làm thêm, học hỏi kiếm thêm thu nhập.
Mặc dù mệt nhưng nghĩ đến ngày được đứng trên đôi chân của chính mình dắt con đi chơi và một tương lai tốt cho 2 mẹ con, chị lại mỉm cười mà gạt đi những giọt mồ hôi.
Dù cuộc sống ở Hà Nội có đắt đỏ, tốn kém, chật chội nhưng chị vẫn cố gắng vì trong chị có một động lực lớn nhất và duy nhất đó là con. Đặc biệt, mỗi lần con động viên, luôn sẵn sàng là người song hành, tập bò, tập đi cùng mẹ, khiến chị càng có động lực hơn.
“Hễ thấy mẹ tập bò con cũng bò theo, ngày nào mẹ bò trước con lại bảo “Mẹ đợi Gấu với” còn ngày nào con bò trước lại giục mẹ bò nhanh lên”, chị Hải gạt nước mắt khẽ mỉm cười khi nhắc đến con. Trong đôi mắt chị, mỗi khi nhắc đến con luôn ánh lên niềm tự hào và niềm hạnh phúc.
Chị bảo, con chính là sức mạnh để chị cố gắng nỗ lực nhiều hơn và để chị thấy cuộc sống ý nghĩa hơn. Và đến bây giờ, quyết định làm mẹ đơn thân vẫn là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cuộc đời mình.
2 lần nghe tin con mắc bệnh hiểm nghèo và được khuyên về nhà chuẩn bị tâm lý, thế nhưng linh tính của người mẹ đã không cho phép chị Minh bỏ cuộc. Và...
Theo Hồng Nhung - Trung Đức (Khám phá)
Đăng nhận xét