Chồng là gì?
Chồng là gã con trai lớn lên được gọi là đàn ông. Rồi, tán được một cô gái, lấy cô ấy làm vợ, thế là được gọi là chồng.
Chồng sao lại sướng?
Chồng về nhà được người gọi là vợ chăm sóc, nấu cơm nấu nước, dọn dẹp cỗ bàn cho ăn hàng ngày. Sáng sáng, vợ dậy nấu đồ ăn sáng rồi gọi chồng dậy ăn. Sướng hay không sướng?
Ở chung với bố mẹ chồng thì một việc chồng cũng không phải động tay vào. Vì hễ chồng định làm thì mẹ chồng sẽ bật dậy và bảo ‘việc đấy con không phải làm, con cứ ngồi đi’. Thế nên, chồng là gã lười thế kỉ. Cứ dựa hơi mẹ, không bao giờ động tay động chân vào bất cứ việc gì.
Vì thân làm vợ nên ngày nào vợ cũng chỉ biết đi làm rồi tối về cơm nước cho chồng. Không nấu được món ngon, chồng còn cau có mặt mày, gẩy đũa, không htemf ăn. Nấu được món ngon thì chồng ăn no nê, ăn hả hê xong đứng dậy, ra bàn ngồi uống nước. Cái việc dọn dẹp bếp núc lại dành cho vợ. Vợ nấu xong, dọn xong thì đến đêm, không còn thời gian mà tắm…
Dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ cũng là của vợ, chồng không bao giờ làm. Đàn ông là vậy, chỉ biết làm việc ‘lớn’, vì với họ, thế mới là đàn ông. (ảnh minh họa)
Dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ cũng là của vợ, chồng không bao giờ làm. Đàn ông là vậy, chỉ biết làm việc ‘lớn’, vì với họ, thế mới là đàn ông. Còn vợ, quần quật từ sáng đến tối. Vợ mà mệt một hôm, không làm gì thì chỉ có nhà cửa như bãi chiến trường. Mà chồng thì nhất định không làm, hoặc không thể làm, hay không muốn làm, vì chưa bao giờ làm. Chồng mặc kệ vợ. Nên, người làm vợ, nhất định là không được ốm, phải là siêu nhân. Ốm một trận thì không ai lo việc nhà, không ai cơm nước, chỉ nằm bẹp mà tận hưởng những ngày tháng mệt mỏi triền miên.
Lúc có bầu, ai khổ cho? Vợ ì ạch lê cái thân mình nặng nề, còn chồng thì hả hê sau ‘chiến tích’ của chồng, là công lớn của chồng nên vợ bây giờ mới có cái bụng to như thế. Cả thời gian dài, vợ mệt nhọc, chồng có hiểu hay không?
Lúc sinh con, thân làm vợ sướng hay chồng sướng? Tất nhiên, chẳng có sự nào vất vả bằng sự sinh nở, làm vợ là khổ thế đấy?
Sinh xong rồi, lại một mình vật lộn với con, chăm con. Đời người phụ nữ vất vả nhất là khi mang bầu, sinh nở rồi chăm con thơ cái quấn. Có ai làm mẹ mà không trải qua quãng thời gian khủng hoảng này? Có ai không sợ cảm giác đó, chỉ có đàn ông là ở bên ngoài hưởng thành quả, hưởng thụ đứa con từ lúc mang nặng đẻ đau, chào đời, đến khi chăm bẵm là cho một bàn tay người vợ. Bảo sao, người làm chồng không sướng được chứ? “Việc” thì nhàn, thế rồi cứ đợi mấy tháng là có cu cậu, cô con gái xinh xắn gọi mình là bố. Sướng không hết đường sướng.
Làm đàn ông, không sướng thì ai sướng. Làm chồng, trăm cái sự sướng đó thôi. Liệu cánh mày râu có hiểu được nỗi lòng của người làm vợ? (ảnh minh họa)
Ấy thế mà, cái phận của vợ có phải cứ đẻ là xong, có con là xong? Xin thưa, vẫn cứ phải làm nhé. Làm đến khi thôi là vợ là chồng thì thôi. Mà nếu là vợ thì muôn đời vấn phải phục vụ chồng. Đi làm về, vẫn con thơ, dọn dẹp, bếp núc, cho con ăn. Đi làm về, vội vàng bế con, vội vàng ăn, miếng cơm còn không kịp cho vào miệng con đã quấy khóc. Ấy vậy mà, cứ phải vui vẻ, phải thoải mái nhé để tránh mệt mỏi trong nhà. Phận làm chồng, biết điều thì giúp đôi ba việc, không biết điều thì mặc, vợ thích làm gì thì làm, chồng không quan tâm…
Làm đàn ông, không sướng thì ai sướng. Làm chồng, trăm cái sự sướng đó thôi. Liệu cánh mày râu có hiểu được nỗi lòng của người làm vợ? Khổ lắm, có ai thấu cho. Vậy mà, chỉ cần các ông chiều chuộng một chút, quan tâm một chút, mua quà tặng một chút là đã kêu than là mình chiều vợ, vợ mình sướng nhất đời. Nói thật, các ông có dùng cả đời này bù đắp cho các bà vợ thì cũng chẳng bõ cái công các chị vợ đã hi sinh vì các ông chồng…
Đăng nhận xét