(Dân Việt) Tôi năm nay 40 tuổi, chồng hơn tôi 4 tuổi. Anh là người chu đáo, nhanh nhẹn, tính tình trung thực. Chồng tôi làm việc ở một siêu thị có tiếng tại thị trấn của tôi thời đó còn tôi đi làm kế toán cho một nhà hàng.
Sau khi cưới, tôi với chồng quyết định mở một cửa hàng tạp hóa tiện ích nhờ những kinh nghiệm mà bấy lâu nay chúng tôi cóp nhặt được. Cả hai vợ chồng tôi hăng say làm việc. Ông trời không phụ lòng người, khách hàng kéo đến cửa hàng của chúng tôi mua ầm ầm. Công việc làm ăn phát đạt, vợ chồng tôi mua được nhà đẹp, xe sang sau 10 năm lập nghiệp.
Hình minh họa
5 năm trở lại đây, chuyện tình cảm của vợ chồng tôi có nhiều trục trặc. Tôi mới mở thêm cơ sở mới nên thường xuyên phải đi gặp đối tác, khách hàng để làm ăn. Chồng tôi mắng tôi là chủ nhà mà như khách trọ, là người vợ, người mẹ mà không quan tâm đến chuyện ăn uống, học hành của các con. Chuyện này tôi có phần sai. Có lẽ vì tôi quá tham công tiếc việc. Mỗi lần cãi vã, chúng tôi lại chiến tranh lạnh, hai vợ chồng cũng không chạm vào nhau trong thời gian dài.
Rồi tôi phát hiện ra chồng tôi ngoại tình. Đó là một em sinh viên ở độ tuổi 20. Tôi biết chuyện này đã ngọt nhạt khuyên bảo chồng nghĩ lại đến gia đình và 2 đứa con nhưng anh ấy không chịu quay đầu, lại nói cứng: “Tôi phải đi tìm hạnh phúc của riêng tôi. Tôi đã sống trong cuộc sống tù túng, ngột ngạt trong thời gian dài lắm rồi. Tôi không sợ ly hôn đâu.” Bắt đầu từ hôm đó, chồng tôi công khai thuê nhà đến sống chung với bồ khiến tôi đau đớn.
Sau sự cố này, tôi thường xuyên cẳng thẳng, sợ hãi, thường xuyên bị đau đầu đến mức phải dùng thuốc. Sau khi sức khỏe dần ổn định, tôi bắt đầu bình tĩnh đối phó với cuộc khủng hoảng gia đình.
Đầu tiên, tôi kể chuyện vợ chồng tôi cho những người lớn tuổi trong gia đình chồng để nhờ họ ít nhiều tác động, khuyên can chồng tôi. Bố chồng tôi là người đàng hoàng, đáng tin cậy nên những lời ông nói, chắc chắn chồng tôi sẽ phải nghe.
Thứ hai, tôi kiểm soát tài chính trong gia đình. Tôi thâu tóm các nguồn tiền vào và ra của cửa hàng, không cho chồng tôi can thiệp gì vào hoạt động của cửa hàng nữa.
Thứ ba, tôi tìm hiểu về gia đình, trường lớp của em sinh viên kia. May mắn rằng giảng viên dạy em đó là bạn của tôi. Bạn tôi đã đã hẹn gặp trực tiếp trò chuyện, khuyên bảo em ấy một cách nhẹ nhàng. Trước những lời lẽ phân tích, thiệt hơn của bạn tôi, cô bé có vẻ khá bối rối và kích động.
Sau một loạt các hành động, chồng tôi có vẻ đã bị cô lập. Cô bé kia đã chia tay và phớt lờ chồng tôi. Chồng tôi thường trở về nhà với vẻ mặt rầu rĩ và miệng nồng nặc mùi rượu. Thấy tôi tỏ thái độ gay gắt, chồng tôi bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến các con. Anh thường đưa con đi chơi, dạy con học bài nhưng chuyện gần gũi với tôi thì không. Mỗi đêm, anh thường quay lưng vào tôi và ôm gối ngủ. Dù tôi có ăn mặc gợi cảm hay chủ động mơn trớn thế nào, anh cũng từ chối tôi một cách phũ phàng.
Hôm đó là ngày kỷ niệm ngày cưới, tôi mua loại rượu vang mà chồng yêu thích, mời anh một ly và chủ động muốn gần gũi anh. Nhưng chồng lại nhìn tôi bằng anh mắt uất hận và nói: “Chính cô đã phá vỡ hạnh phúc của tôi. Vì cô mà Thương bỏ tôi. Giờ cô ấy bỏ tôi mà đi rồi. Cô đã hả lòng hả dạ chưa? Tôi thấy ghê sợ con người cô!”
Tôi lén mở điện thoại của anh thì thấy anh đã truy cập vào nhiều trang web đen chứng tỏ anh vẫn có nhu cầu về chuyện ấy. Nhưng tại sao khi tôi ngỏ ý muốn lại gần, anh lại một mực chối từ? Tôi có đáng sợ như lời của anh nói hay không? Giờ tôi phải làm sao để đưa chồng về bên mình?
Đăng nhận xét