Vượt cạn thông thường đối với các bà mẹ vốn đã không hề đơn giản, vượt cạn ngày siêu bão lại càng khiến các bà bầu lo lắng hơn gấp bội. Đó là câu chuyện về một kỷ niệm không thể nào quên của bà mẹ 8x Hải Phòng khi sinh con đầu lòng đúng những ngày siêu bão Haiyan đổ bộ gần 3 năm trước.
Hiện giờ, bé con của chị H. Thu đã gần 3 tuổi, rất dễ thương và xinh xắn. Cứ đến sinh nhật hàng năm của bé, mọi người trong gia đình lại trêu đùa: “Con bé trông thế mà ngoan, muốn ra ngoài lắm mà vẫn biết thương mẹ, cố đợi bão tan mới chào đời”.
Bé gái Lâm Tú Anh sinh ngày 11/11/2013, giữa những ngày siêu bão Haiyan đang đổ bộ vào nhiều tỉnh thành trên cả nước
Đến hôm nay, đọc tin về những bà mẹ đi viện sinh con giữa trời mưa bão những ngày qua, bà mẹ trẻ lại nhớ như in lần vượt cạn khó quên của mình. Câu chuyện chị kể về nhật ký sinh con trên trang cá nhân đã gây ấn tượng với đông đảo bạn bè và cộng đồng mạng, được nhận xét là ca vượt cạn khá đặc biệt, gay cấn. Hầu hết các cư dân mạng đều gửi những lời chúc phúc chân thành đến em bé và gia đình nhỏ.
Dưới đây là nhật ký sinh con ngày siêu bão của mẹ H. Thu:
"Con gái à!
Lần đầu tiên mẹ viết cho con, mẹ sẽ kể con nghe về hành trình con đến bên mẹ. Để sau này đọc lại, con sẽ hiểu thời khắc đó kỳ diệu đối với mẹ đến nhường nào.
Bão giật, điện mất, taxi “bó tay” và những cơn đau quằn quại
Tối hôm đó, từ lúc ngồi ăn cơm mẹ đã thỉnh thoảng nhói bụng, nhưng chỉ đau như rối loạn tiêu hóa nên vẫn thấy mình khỏe lắm, và cũng chưa đến ngày dự sinh nên chẳng vội đi viện. 8h tối, thấy mẹ đau hơn một tẹo, cụ bà đã giục phải đi viện ngay kẻo lát bão to không đi nổi. Nhưng vì chủ quan thấy đau chưa nhiều, lại thấy trời đã mưa và nổi gió rồi, mẹ nghĩ để sáng mai bão tan, đi ban ngày tạnh ráo cho đỡ khổ.
Ai ngờ, 12h đêm, cơn đau của mẹ đã dày và nhanh đến bất ngờ. Ông ngoại làm việc trong bệnh viện huyện, đêm đó ông vừa trực bão ở viện, vừa cùng con gái trực “vỡ đê” từ xa. Chốc chốc mẹ lại gọi điện báo: “Con đau 20 phút một cơn rồi”, “15 phút rồi bố ạ”… Ông lại chạy vội sang khoa Sản hỏi bác sĩ xem tình hình ra sao, xử lý thế nào…
Ở nhà, điện đã bị cắt từ chập tối, cả nhà đổ dồn hết trong căn phòng nhỏ của bố mẹ, ngồi quây xung quanh ánh nến bập bùng. Mẹ đau không nằm nổi, chỉ ngồi dựa đầu giường nhăn nhó cho bà nội xoa lưng. Trong ánh sáng nến lập lòe, mẹ vẫn kịp nhận ra ánh mắt rối ren, lo lắng tột cùng của mọi người.
Những trận gió giật mạnh của siêu bão Haiyan đã quật ngã cả những gốc cây cổ thụ, tốc mái cả những mái nhà lợp tôn, lợp ngói
Gần 1h đêm, bố nhấc điện thoại gọi hết lượt các số taxi và cả xe cho thuê nhưng không một xe nào hoạt động. Đi xe máy thì hẳn là không rồi, những trận cuồng phong của siêu bão đã quật đổ hết cả những gốc cổ thụ khổng lồ, tốc mái không biết bao nhiêu ngôi nhà thì đến ô tô còn bị đe dọa huống gì xe máy. Hé mắt qua khung cửa nhìn ra ngoài trời, bố cũng lập tức xóa ngay cả ý định gọi taxi vì biết ra khỏi nhà giờ này là đánh cược với tính mạng, kể cả ngồi trong ô tô.
Sốt ruột và lo lắng, cụ bà nằm dưới tầng 1 cũng gọi bằng được cô của con xuống đỡ lên cầu thang, rồi cứ giở ra giở vào liên tục: “Đấy, đã bảo đi từ lúc sớm rồi mà không nghe, bão to thế này rồi bao giờ mới đi được?”
“Giờ mà nó đẻ, liệu bà có đỡ được không?”
2 giờ đêm, ngoài trời vẫn tối đen như mực, gió bão gầm gào. Trong nhà, mẹ đã đau dồn chưa đến 10 phút một cơn. Con muốn ra ngoài gặp mọi người rồi nên đạp trong bụng mẹ mạnh lắm, làm cơn đau mỗi lúc một dày hơn. Cả nhà lo lắng nhìn nhau, ai cũng rối như tơ vò, chỉ mong cơn đau thưa lại một chút để cố “cầm cự” được đến sáng.
Theo lời vị bác sĩ nói với ông thì chậm nhất cũng chỉ đợi được đến khi 10 phút đau 3 cơn là phải đi bệnh viện ngay để được xử lý, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Chưa bao giờ mẹ thấy nhà mình rối ren như thế, và mẹ thì lực bất tòng tâm đến thế. Làm sao mẹ có thể bảo con chờ mẹ được thêm 3, 4 tiếng nữa đến khi trời sáng? Hay bảo ông trời ngừng quật gió cho mẹ con mình đi? Mẹ đã mường tượng trong đầu hàng lô xích xông những trường hợp bất trắc có thể xảy ra, nhưng mẹ luôn tin dù thế nào con gái của mẹ cũng sẽ bình an, khỏe mạnh, con đã được gần 40 tuần rồi cơ mà.
Bé gái hiện đã được gần 3 tuổi, khá nhí nhảnh, lém lỉnh và luôn mang lại cho bố mẹ, ông bà những tràng cười sảng khoái
Và con biết không, ông bà nội cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho mọi tình huống đấy. Lúc từ phòng mẹ đi ra, ông còn quay sang bà hỏi rất khẽ: “Thế giờ mà nó đẻ, liệu bà có đỡ được không?” Mẹ nghe rõ tiếng bà quả quyết: “Đỡ được tất”, rồi bà bảo ngày xưa không kịp đi viện, các cụ toàn sinh ở nhà cũng vẫn khỏe mạnh mà. Mãi sau này bà mới kể, lúc đó vì không còn lựa chọn nào khác nên bà cứ mạnh miệng trấn an thế, và nếu bí quá thì đành liều, chứ thực tình cũng cuống và lo lắm vì đã bao giờ đỡ đẻ cho ai đâu.
Ơn trời, thật may là cuối cùng con đã chịu kiên trì cùng mẹ. Đúng 4h sáng mẹ đau liên tục khoảng 10 phút 3 cơn như bác sĩ nói. Cũng vừa lúc bão bắt đầu giảm dần, ông nhờ được xe cấp cứu của bệnh viện đến đón. Trên đường đi, chú lái xe còn kể định chở hai mẹ con đi từ sớm rồi nhưng với những trận gió giật điên cuồng của siêu bão vài tiếng trước thì ô tô cũng có thể bay ngay như một tàu lá chuối…
Suýt đặt tên con là Hải Yến (Haiyan)
Đến bệnh viện, cả nhà vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại được thông báo con nằm nghiêng phải nên chắc mẹ sẽ đau khá lâu. Suốt sáng hôm đó, cơn đau của mẹ lại thưa dần chứ không còn dồn dập. Đầu giờ chiều, bác sĩ quyết định phải dùng phương pháp kích đẻ.
Thấy mẹ vã mồ hôi, quẳn quại với những cơn đau như xé ruột cả buổi chiều, cụ bà còn sốt sắng hỏi: “Bác sĩ ơi, có thuốc gì giảm đau cho cháu nó uống được không cô ơi? Tôi thấy nó đau lâu quá rồi”. Cô y tá khẽ cười giải thích: “Cụ ơi, thế cụ có muốn nhanh được bế cháu không? Chúng cháu còn mong có cơn đau nhiều lên để đưa được em bé ra đấy ạ”.
Bố của cô bé không muốn kỷ niệm ngày sinh bằng cách đặt tên con theo tên siêu bão
6h chiều, con đã đến bên mẹ, cô bé 3,3kg bụ bẫm trắng trẻo. Mẹ đã tưởng như không còn chút gì phải lo nghĩ mà không biết rằng ở phòng ngoài, bà nội, bà ngoại và bố đang thót tim lo lắng khi thấy con cứ tím tái dần đi vì sặc nước ối. Mãi đến khi con được hút sạch dịch trong mũi, miệng và từ từ hồng hào trở lại, mọi người mới thực sự an lòng.
Cũng vì câu chuyện đi sinh đêm siêu bão Haiyan, nhiều người thường đùa bảo bố mẹ đặt tên con là Hải Yến để làm kỷ niệm, nhưng bố nhất quyết không chịu đâu. Bố bảo, bão giông như thế đủ rồi, giờ chỉ muốn đặt tên con gắn với những gì bình yên, đẹp xinh, trong sáng thôi. Và cái tên Lâm Tú Anh ra đời như thế đó.
Con thấy không, trong vòng tay yêu thương của mọi người, mẹ con mình đã cùng nhau vượt qua được cả đêm bão đì đùng hôm đó. Vậy thì sau này, những thử thách, chông gai trong cuộc sống đâu có sá gì. Chỉ cần yêu thương đủ đầy, nhất định, gia đình mình sẽ cùng nắm tay nhau vượt qua tất cả, con nhé!
Mẹ Su của con!"
Đăng nhận xét