Người đàn bà khiến cả ba gã đàn ông yêu điên cuồng (Phần 2)

Câu chuyện xoay quanh cuộc đời Lan - người đàn bà xinh đẹp, tài giỏi vướng vào mối tình giữa ba người đàn ông là Dũng (chồng hiện tại), Thiện (Người yêu cũ), Hưng (Mối tình đầu). Liệu người phụ nữ ấy sẽ chọn đi cùng ai tới suốt cuộc đời trong số ba người đàn ông nguyện vì cô mà bất chấp tất cả?

Cùng theo dõi câu chuyện Người đàn bà khiến cả ba gã đàn ông yêu điên cuồng dưới đây. 

Người đàn bà khiến cả ba gã đàn ông yêu điên cuồng (Phần 1)

Câu chuyện xoay quanh cuộc đời Lan - người đàn bà xinh đẹp, tài giỏi vướng vào mối tình giữa ba người đàn ông là Dũng (chồng hiện tại), Thiện (Người yêu cũ), Hưng (Mối tình đầu). Liệu người phụ nữ ấy sẽ chọn đi cùng ai tới suốt cuộc đời trong số ba người đàn ông nguyện vì cô mà bất chấp tất cả?

Mùa đông vừa tới trên những mái nhà, lạnh lẽo luồn qua những hàng cây trước cửa. Sáng Lan chở con tới trường rồi nàng tới cơ quan nộp đơn xin thôi việc trước con mắt bàng hoàng của mọi người. Nàng trở về nhà, lặng ngồi bên chiếc máy tính và cặm cụi viết. Vừa viết, nước mắt nàng vừa rơi ướt cả bàn phím!

Chiều, nàng đón con và hai mẹ con cùng nhau bước lên một chiếc xe, nơi đó có một người đang đợi nàng. Trong cơn mưa phùn lạnh lẽo, nàng bỏ lại phía sau mình căn nhà nhỏ đã từng đầy tiếng cười vui. Bỏ lại nơi đó, một trái tim ấm áp mà nàng mang nợ cả đời.

Dũng ngồi chăm chăm trước màn hình máy tính, những gì Lan viết, anh đọc tới cả chục lần mà vẫn không thể nào tin được vào mắt mình. Thì ra, Lan đã chuẩn bị từ trước cho cuộc ra đi lần này.

Câu chuyện của họ, hóa ra, anh chưa từng được biết, hóa ra, người đàn ông ấy, không phải là Thiện mà anh đã từng nghĩ.

 nguoi dan ba khien ca ba ga dan ong yeu dien cuong (phan 2) - 1

Em sẽ học cách tự lo cho cuộc sống của mình để anh không phải bận tâm thêm nữa! (Ảnh minh họa)

Dũng à! Hôm nay em sẽ kể cho anh nghe về người đàn ông đã làm trái tim em đau. Và ngàn lần xin lỗi anh, khi em lại lựa chọn người đó mà không phải là người đàn ông khi nào cũng lo lắng sợ em đau là anh! Chỉ riêng điều đó thôi là em đã nợ anh cả đời này! Em vẫn nhớ, nhất định nếu có kiếp sau em nguyện để anh làm đau em như anh muốn!

Và đây, là câu chuyện của em:

Năm anh lên hai tuổi, thì mẹ sinh em. Mẹ mất khi em được năm tuổi, khi đó em ở cùng cha. Hai nhà cùng nghèo nhưng yêu thương nhau. Anh có cháo em cũng được ăn cháo, anh có quần áo mới, em cũng được quần áo mới. Anh đi học, cũng mang theo em đi học. Anh ở nhà, em cũng theo anh ở nhà. Mọi người không biết bảo: Anh có em gái thật xinh! Anh cười: Anh yêu em nhất!

Ngày em học lớp năm, anh học lớp bảy, bố em đưa về một người đàn bà, bố bảo em gọi người đó là mẹ. Em chỉ gọi là dì. Bố không hài lòng nhắc nhở, nhưng em bướng: "Bố bảo mẹ mất rồi, ảnh của mẹ kia thôi. Người đó không phải là mẹ con!"...

Bố tát em! Em ôm má chạy qua nhà anh, anh ôm em vào lòng mặc em khóc, nước mắt chảy xuống miệng em mặn chát. Anh dịu dàng áp đôi bàn tay vào má em cho đỡ lạnh. Lát anh lôi ra một túi kẹo vừng bảo: "Em nín chưa? Em ăn đi! Ngọt lắm! Cứ ăn đi, có anh ở đây!".

Ngày anh lên cấp ba, là ngày em học lớp bảy, anh đi học xa lắm, không cùng trường với em, vậy mà ngày nào anh cũng đạp xe ngược lên trường em hơn năm cây số đón em về. Em bảo anh, để em đi bộ cũng được! Anh không nói gì nhiều, chỉ có hai từ: không được!

Có hôm trời mưa bất ngờ, anh bọc em trong chiếc vải mưa màu xanh da trời khi nào anh cũng mang trong cặp. Anh đạp xe, mặc nước mưa ngược chiều táp vào mặt. Em run rẩy ôm thật chặt lưng anh cho anh ấm! Em hỏi:  "Anh có lạnh không?". Anh đáp: "Em ấm là được rồi!".

Ngày anh thi đại học, là ngày em lên cấp ba. Bố bảo em thôi không học nữa, em khóc như mưa gió. Em muốn đi học, muốn vào đại học cùng anh, em muốn được giống như anh. Em không muốn trên bước đường đời này em bị bỏ lại thật xa anh!

Đêm, trên chiếc cầu tre bên con sông nhỏ trước nhà, anh khẽ vuốt tóc em, ánh mắt anh lấp lánh ánh trăng, nụ cười cũng sáng lóa, em thấy tim mình thắt lại khi nghĩ anh sẽ đi học nơi thành phố xa lạ, rồi anh sẽ có rất nhiều bạn và sẽ quên em. Nước mắt cứ thế ứa ra, em nghĩ anh không thấy, vì em quay mặt đi. Anh khẽ nắm tay em: "Có anh em đừng sợ!".

Bố cuối cùng vẫn cho em đi học vì bố mẹ anh qua nói chuyện cùng. Anh tháng nào cũng về và em nhận ra, anh gầy hơn trước khi đi học, nhưng nụ cười và ánh mắt anh vẫn ấm áp như ngày nào. Và lần nào trước khi đi, anh cũng dúi vào tay em một số tiền. Anh nói: "Tiền này là tiền anh đi làm thêm được. Em không lo, khi nào đỗ đại học, lên đó, đi làm trả anh! Nếu không muốn trả, thì đỗ đại học là anh xóa nợ cho". Em khóc! Anh bảo: "Em ngốc!".

Ngày em bước vào cổng trường đại học cùng anh, là ngày anh nắm tay em thật chặt, anh cười bảo em: "Bây giờ em cứ việc học, mọi thứ khác cứ để anh lo". Nhưng tới cuối năm thứ hai em trốn anh đi làm thêm. Em không muốn anh phải vất vả quá vì em.

Nhưng rồi, em quá ngây thơ trước cuộc đời. Tên chủ quán muốn có em! Đứa con gái quá ngờ nghệch và tin người. Khi hắn ta trượt chân ngã xuống em chỉ biết anh nắm tay em chạy như bay ra khỏi nơi đó. Nhưng em cũng không biết rằng đó là nơi lần cuối cùng anh có thể nắm tay em thật chặt!

***

Năm học cuối cùng bỏ dở. Anh mất tất cả. Còn em như cô đơn giữa cả thế giới. Không còn bờ vai anh những khi mệt mỏi, tủi hờn, không còn bàn tay anh nắm tay em thật chặt, không còn nghe được giọng anh ấm áp bên tai, không còn cảm giác an toàn nữa… Em thấy mình bơ vơ, hụt hẫng. Nhưng em vì anh, nhất định sẽ học cách sống mạnh mẽ và độc lập!

Mỗi khi em vào tù thăm anh, anh đều không gặp. Anh nói không biết em, không quen em. Tới khi em ra trường, em nhắn anh: "Em là Lan, em gái anh, muốn gặp anh!". Anh cũng không gặp. Cho tới một ngày em nhắn: "Mai em lấy chồng". Anh mới gặp em. Anh chỉ nói: "Chúc em hạnh phúc! Cứ coi như em chưa từng quen anh. Anh chưa từng làm gì vì em và em chưa từng nợ gì anh cả".

Em khóc, khóc từ khi vào gặp anh cho tới khi ra về, trên chuyến xe mọi người ai cũng nhìn em, không hiểu tại sao cô gái kia lại khóc dữ vậy. Nhưng em không ngăn được. Cuối cùng thì sau hơn hai năm, anh mới cho em gặp, mới được nhìn thấy anh, mới được nghe anh nói. Trái tim em đau đớn tới nghẹn thở, tới mức em không thể nói được gì ngoài mấy từ: "Em rất nhớ anh!".

Em khóc cho hết đêm đó. Sáng hôm sau, nước mắt em không rơi nữa, em đứng dậy, đi làm, em muốn kiếm thật nhiều tiền để khi anh ra tù, mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Em vẫn lên thăm anh, nhưng anh vẫn không gặp, không nói và không nhận những thứ em gửi lại. Em thực sự không hiểu tại sao anh lại có thể đoạn tuyệt như thế với em?

***

Lần cuối cùng em lên thì không gặp anh nữa, người ta nói anh đã ra tù và đi đâu không ai ở đó biết. Em về nhà hỏi cha mẹ anh, họ không biết anh đi đâu mà cũng có thể hai bác biết nhưng vẫn không nói cho em. Em nhìn thấy nỗi trách giận em vẫn còn hằn in trong đôi mắt của cha mẹ. Em sợ hãi, em muốn tìm anh, nhưng một đứa con gái bơ vơ, cô độc như em biết tìm anh ở đâu?

Lần này em giam mình nơi nhà trọ, em chỉ còn biết khóc. Có lẽ anh sẽ biết và đến dỗ dành em, sẽ lại chìa ra cho em túi kẹo vừng và nói: "Em ăn đi, ngọt lắm!". Nhưng em chờ mãi, chờ mãi cũng không có anh, không có kẹo, chỉ có nước mắt chảy xuống miệng mặn chát và trái tim em đau đớn! Anh nhất định phải bước ra khỏi cuộc đời em sao? Em chưa nói cho anh biết, thật ra, em chưa lấy chồng!

Các bạn ở cùng đưa em vào viện. Khi mở mắt ra, em chỉ thấy một không gian trắng xóa, những bóng người đi lại mờ ảo. Em tưởng mình đã chết. Không, em không muốn, vì chưa gặp được anh, nên em không muốn chết. Em sợ hãi và hét lên, quẫy đạp trong tiềm thức của mình. Nhưng một giọng nói ấm áp khẽ cất lên: "Em tỉnh lại chưa?". Và khuôn mặt ấy hiện ra, em đã thốt lên: "Anh ơi!". Và nước mắt lại tuôn rơi không ngừng. Em ôm chầm lấy người đó thổn thức: "Anh ơi! Anh nhất định không được rời xa em nữa được không?!".

Người con trai có khuôn mặt giống anh đó chính là bác sỹ chữa trị cho em lần đó. Anh ấy là Thiện, anh ấy yêu em! Em có thể cảm nhận được sự ấm áp nơi người đàn ông ấy, nhưng em không thể nào cảm nhận được sự bình an. Anh ấy không thể khiến trái tim em bình yên vì em biết, anh ấy chỉ mang khuôn mặt giống anh chứ không phải là anh.

Và mỗi khi gần anh ấy, em lại thấy trái tim mình đau đớn vì cảm thấy có lỗi với anh. Em biết chắc chắn rằng: Hóa ra, em không phải là em gái của anh, anh không phải là người anh trai của em, anh chính là người đàn ông em yêu! Em nhận ra, em thực sự quá yêu anh! Cảm  giác đau đớn nhất là: Em yêu anh trong vô vọng.

 nguoi dan ba khien ca ba ga dan ong yeu dien cuong (phan 2) - 2

Từ nay, anh hãy sống và chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thôi nhé! (Ảnh minh họa)

Em lặng lẽ chia tay Thiện mặc cho anh ấy cố níu kéo và tìm kiếm nơi em một lời giải thích cho rõ ràng. Nhưng em làm sao nói rõ cho anh ấy biết là vì ngay từ đầu, em đã nhầm lẫn. Chỉ vì em đã nhầm lẫn anh ấy với người đàn ông em yêu!

Tìm kiếm một khuôn mặt giống với người mình yêu thương chỉ làm sai lầm trầm trọng thêm, vì con tim biết khuôn mặt giống nhau, nhưng con tim ấy, tâm hồn ấy, sự ấm áp ấy… không phải là thứ nó cần, không phải là thứ khiến nó rung động! Anh chính là người đàn ông duy nhất khiến em rung động!

***

Từ đó, em cũng sống lặng lẽ hơn, không kiếm tìm anh, có lẽ, anh cần được sống cho mình, anh không muốn bị con bé phiền phức từ nhỏ tới lớn làm phiền tới cuộc sống của anh nữa. Tất cả từ nhỏ tới lớn đều là em làm phiền tới cuộc đời anh! Từ nay, anh hãy sống và chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thôi nhé! Em sẽ học cách tự lo cho cuộc sống của mình để anh không phải bận tâm thêm nữa! Em đã nghĩ như thế và quyết tâm để anh được bình yên!

Rồi em gặp Dũng ba năm sau ngày chia tay Thiện, người đàn ông đó đã khiến trái tim em cảm nhận được sự bình yên từ chính sự chân thành và giản dị trong con người anh ấy. Em nghĩ, đời người đàn bà, cần nhất là sự bình yên. Em đã sống trong cái cảm giác chấp chới bao nhiêu ngày, nên em càng thèm khát! Em chấp nhận anh ấy, ở chính cái giây phút anh ấy nắm tay em và nói:

- Nếu như người đàn ông ấy là mưa, anh sẽ là căn nhà của em. Chỉ cần có anh, em sẽ không bao giờ bị ướt nữa. Tin anh nhé!

Nhưng anh ấy mãi mãi không bao giờ biết người đàn ông thực sự trong trái tim em là ai. Em để anh ngủ yên trong trái tim mình. Và lặng lẽ bước chân vào một cuộc đời mới không anh! Em cứ ngỡ, anh cũng sẽ làm như thế với cuộc đời mình! Thật sự, em đã ru mình bằng cái suy nghĩ đó về anh để an ủi mình trong cái cảm giác bình yên ảo ấy! Cho tới một ngày Thiện tới tìm em.

Anh ấy nói, có một người vừa nhập viện, anh ấy bị tai nạn và trong lúc hôn mê, anh ấy chỉ gọi tên em! Lưu Ngọc Lan! Có lẽ trên đời này có rất nhiều người con gái có cái tên ấy. Nhưng khi nghe Thiện nói, trái tim em quặn lại. Em không thể nào điều khiển được nhịp đập của trái tim mình và cả nhịp thở của em nữa. Em đã lao vào viện ngay lúc ấy. Anh bị thương nặng, thân thể nhiều chỗ bị băng bó nhất là bác sỹ nói anh bị chấn thương sọ não. Anh có thể sẽ không nhớ gì nữa! Thậm chí, sẽ không tỉnh lại được nữa!

Trái tim em đau đớn! Đó là cảm giác đau đớn nhất đời em! Đau tới mức, em thấy như cả thân thể mình co rút lại, như thể nỗi đau ấy đè lên em quá lớn! Trong cuộc đời này, duy nhất chỉ có anh mới có thể khiến thể xác và cả tinh thần em rơi vào cơn mê loạn và tan nát tới vậy! Thật sự, là kiếp trước, em đã nợ người đàn ông này quá nhiều, và cả ở kiếp này cũng vậy! Thể xác em không là gì để có thể bù đắp được!.

Dũng à. Đó là người đàn ông mà anh đã hỏi em. Và đó là câu chuyện của riêng em và anh ấy. Em kể về anh ấy và cũng là kể cho anh nghe. Em sẽ phải sống như thế nào trong những ngày tháng tiếp theo? Em biết, em sẽ không thể làm bạn tâm giao cùng anh tới già được. Em cũng sẽ không làm anh đau đớn nữa. Em xin lỗi!

Em vẫn nói với anh cái ước mơ kỳ cục của em! Thật sự nó quá kỳ cục đúng không anh? Nhưng giờ em cũng không thể làm được cùng anh nữa rồi! Người đàn ông không bao giờ làm em đau! Em xin lỗi! Ba từ ấy, không thể nào nói hết lòng em. Chỉ có thể nói là kiếp này em xin mắc nợ anh!

***

Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0H00 ngày 31/7/2017

Theo Đào Thy (Dân Việt)