Người ta thường nói, ghen tuông là dự vị của tình yêu. Dù không nên ghen thái quá nhưng sự nhẹ nhàng có chút khó chịu khi thấy vợ đi bên cạnh người khác, đi sớm về khuya, vài câu hỏi han tra khảo cũng là điều khiến chị yên tâm về hôn nhân này… Nhưng không…
Anh chưa từng một lần hỏi chị đi đâu, làm gì, với ai. Dù hai người đã sinh cho nhau một cậu con trai kháu khỉnh, chị vẫn chưa từng bị anh quở trách một lời dù có lúc chị say rượu, chị đi về khuya bắt anh phải đón con, trông con cả tối.
Chị bực dọc hỏi anh tại sao lại không hỏi chị thì anh bảo “đàn bà đến lạ, thích tự do, thích bạn bè nhưng khi chồng cho tự do thì lại khó chịu, vậy là sao? Vậy thì từ nay em cứ ở nhà đi nhé, anh cấm em đi ra ngoài”.
Chị thay đổi ngoại hình, ăn diện, tóc tai làm đẹp, nhuộm màu và mặc váy ngắn đi làm như lời khuyên của chị em cho anh phải ghen. (ảnh minh họa)
Câu trả lời của anh khiến chị càng thêm bực tức, đó không phải là sự kiểm soát từ trong tâm mà chỉ là câu nói dọa nạt. Và từ hôm đó, chị càng đi nhiều hơn, có lúc bực chồng chị uống rượu say, về nhà anh chỉ nói đúng một câu: “Đàn bà con gái mà lại say rượu thế thì ra gì”. Chị càng thêm bực…
Chị thay đổi ngoại hình, ăn diện, tóc tai làm đẹp, nhuộm màu và mặc váy ngắn đi làm như lời khuyên của chị em cho anh phải ghen. Anh cũng chỉ nói một câu “Hôm nay em có sự vụ gì à mà ăn mặc đẹp thế?” làm chị cụt hứng. Anh không cấm chị mặc hở hang hay váy ngắn, anh còn cổ vũ chị vì muốn vợ mình phải đẹp.
Lần ấy, chị cố tình buôn điện thoại cả tiếng với một người đàn ông trước mặt anh với hi vọng anh sẽ vì thế mà ghen tuông lồng lộn. Nhưng cả bữa cơm ấy, anh cứ ngồi đợi chị rồi khi chị đi ra bảo buôn với đàn ông thì anh buông một câu: “Lại mấy ông đàn bà hả, chứ không thì sao mà buôn lâu thế được, hay lại nói xấu vợ đây…”. Câu nói buông lỏng của anh khiến chị hụt hẫng. Anh thực sự là không biết ghen, anh thực sự là cho chị thoải mái hay anh không còn yêu chị nữa?
Và từ lúc nào không hay, chị si mê cậu trai trẻ ấy không thể rời. Từ thử lòng chị thành yêu thật. (ảnh minh họa)
Sau bao ngày suy nghĩ chị quyết định… thử ngoại tình. Nghe lời bè bạn chị lao vào vòng tay của một gã trai trẻ. Chị có tình làm cho anh thấy rằng chị thay đổi, chị thích xịt nước hoa, thích mặc đẹp, thích trang điểm và ăn mặc như thanh niên. Có hôm chị về nhà với bóa hoa và anh chỉ hỏi “Ai quan tâm em thế?”. Chị bực mình bảo “đầy người quan tâm tôi, ngoài anh”.
Rồi chị đi tối ngày, con cái chị mặc kệ để anh lo. Chị cố tình cho anh thấy mình đang có mối quan hệ ngoài luồng. Chỉ là… chị tưởng mình sẽ bản lĩnh chỉ để thử chồng, thử thói ghen tuông của chồng, ai ngờ… khi ngã vào vòng tay trai trẻ, chị như sống lại thời thanh niên của mình. Được yêu thương chiều chuộng, được quan tâm lo lắng, được chăm sóc hết mình. Chị cảm thấy mình như sống lại những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp.
Và từ lúc nào không hay, chị si mê cậu trai trẻ ấy không thể rời. Từ thử lòng chị thành yêu thật. Chị đã khôngcòn nghĩ đến chồng, không còn bận tâm việc anh ghen tuông hay không nữa. Về nhà vừa vui vừa hát, vừa thấy cuộc đời thật sự nở hoa. Chị quên cả nhiệm vụ chăm con của mình và quên luôn việc phải làm sao cho chồng hài lòng, chồng yêu mình hơn trước.
Lúc này, anh mới gọi chị vào và nói một câu khiến chị lặng người: “Ly hôn đi em”. “Tại sao vậy?”, chị lặng người hỏi anh vì chị nghĩ anh chưa bao giờ để ý tới chị dù chị đi đâu, làm gì. Anh hắng giọng: “Cô đã có người đàn ông khác thì cần gì tới bố con tôi. Vậy là quá đủ rồi, tôi cũng đã hết kiên nhẫn… Cô cứ tự do với mối tình của mình còn tôi và con sẽ nương tựa vào nhau?”.
Anh vứt tờ đơn ly hôn cho chị kí và anh đã kí. Chị gào khóc như một đứa trẻ. Sự ghen tuông mà chị thử thách anh bằng việc ngoại tình cuối cùng lại thế này sao? (ảnh minh họa)
Dù đã không còn yêu chồng và hoàn toàn chết mê chết mệt cậu trai trẻ nhưng chị chưa từng có ý định bỏ chồng, bỏ con. Và người đàn ông kia cũng không thể nào đến với chị khi còn quá trẻ. Chị khóc và anh cũng khóc. Lần đầu tiên chị thấy giọt nước mắt của anh rơi. Anh chỉ vào con mà rằng: “Thằng bé còn nhỏ thế mà cô đã lăng nhăng bên ngoài, không chuyên tâm chăm sóc con. Cô nghĩ tôi không biết gì à, tôi chỉ là cho cô cơ hội quay về, đừng nghĩ tôi thờ ơ mà cho qua mọi việc. Hôm nay thì ngoài sức chịu đựng rồi, chia tay đi nhé. Tôi có thể chấp nhận một người vợ ăn chơi, tự do, thoải mái nhưng không bao giờ chấp nhận vợ mình ngủ với thằng đàn ông khác. Tôi đã cho cô tự do, thích làm gì thì làm vì tôi tin cô sẽ không ngoại tình, nhưng bây giờ thì…”
Anh vứt tờ đơn ly hôn cho chị kí và anh đã kí. Chị gào khóc như một đứa trẻ. Sự ghen tuông mà chị thử thách anh bằng việc ngoại tình cuối cùng lại thế này sao? Chị sẽ mất anh, mất chồng con, mất gia đình, mất trắng tất cả và gã bồ kia cũng chỉ là thú vui chứ đâu thể cho chị một danh phận. Bây giờ thì chị đã hiểu, anh không phải là một gã vô tâm vô tính, chỉ là anh đang thực sự muốn vợ chồng phải thoải mái và tự do… Nhưng có hối thì cũng đã quá muộn rồi.
Đăng nhận xét