Sinh sống ở thành phố, mỗi dịp nghỉ lễ dài ngày, nhiều người háo hức về quê, còn vợ chồng tôi thì sợ. Thực sự chúng tôi không phải không muốn về mà vì kinh tế eo hẹp, trong khi mọi người lại đòi hỏi quà cáp quá nhiều khiến tôi hoảng.
Trong gia đình, chỉ có chồng tôi là được ăn học và trụ lại thành phố. Các em của chồng tôi đều chỉ sinh sống ở quê, kinh tế cũng không khá giả. Bởi thế, mọi người kì vọng vào chồng tôi rất nhiều. Hơn nữa, anh lại còn là con trai trưởng nên lại càng phải có trách nhiệm với gia đình.
Chúng tôi không phải không muốn về mà vì kinh tế eo hẹp, trong khi mọi người lại đòi hỏi quà cáp quá nhiều khiến tôi hoảng. (Ảnh minh họa)
Bởi thế giờ đây vợ chồng tôi mới khốn khổ thế này. Mang tiếng ở thành phố nên lúc nào bên nhà chồng cũng nghĩ vợ chồng tôi giàu có lắm. Ở đây, chúng tôi đi làm lương tháng cũng chỉ đủ sống mà thôi. Nhưng lúc nào mọi người cũng nghĩ nhà tôi giàu và cần phải có trách nhiệm giúp đỡ mọi người.
Kì nghỉ Tết dương này vợ chồng tôi cũng… méo mặt. Còn chưa đến ngày nghỉ, mẹ chồng tôi đã điện thoại lên.
Nói chuyện một lúc, mẹ tôi bảo: “Chẳng mấy khi về quê lại vào dịp Tết nhất, vợ chồng con có điều kiện nhất trong họ nên liệu liệu mà lo chu toàn quà cáp cho mọi người. Các em ở quê cũng khó khăn, chỉ mong ngóng dịp này để có tí quà, con là chị dâu trưởng, liệu liệu mà làm”.
Còn chưa nghỉ Tết, nhà chồng đã muốn chúng tôi chuẩn bị bao nhiêu quà để tặng mọi người (Ảnh minh họa)
Nghe xong mà tôi chỉ muốn khóc. Tôi đi làm thưởng Tết cũng chỉ được vài đồng. Chi tiêu hàng tháng còn không đủ huống chi hàng trăm khoản đổ xuống như thế. Mẹ chồng nhắc tôi mua quà biếu người nọ người kia, cho các em một ít, các cháu một ít. Thậm chí bà còn dặn tôi lấy giấy bút ra ghi danh sách để tránh không thiếu ai.
Mà khổ nỗi, chúng tôi cũng đâu có được nhiều nhặn gì. Tết âm lịch năm nào cũng phải chuẩn bị một khoản lớn rồi. Năm nay, chỉ là Tết dương nghỉ vài ngày thôi mà mọi người cũng lại đòi hỏi quà cáp nhiều quá.
Tôi không phải keo kiệt gì nhưng chúng tôi cũng rất khó khăn. Phía nhà chồng không thông cảm, không hiểu được cho nỗi khổ đó nên thành ra vợ chồng tôi đau đầu. Nghỉ Tết, muốn mua cho con vài bộ quần áo nhưng rồi tôi cũng đành thôi. Bao nhiêu khoản quà cáp, tiền biếu xén ngập đầu nên tôi lại đành cắt phần của con đi.
Nghỉ Tết, muốn mua cho con vài bộ quần áo nhưng rồi tôi cũng đành thôi. Bao nhiêu khoản quà cáp, tiền biếu xén ngập đầu nên tôi lại đành cắt phần của con đi. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi phần thì vì sĩ diện, phần lại ngại mình là con trưởng nên không dám từ chối. Anh lặng lẽ đi vay tiền rồi mua sắm cho đủ các khoản theo yêu cầu. Nhìn đống quà chất đầy một góc nhà cho chuyến nghỉ Tết, tôi ngán ngẩm và chán nản cực độ.
Tôi muốn chồng mình rõ ràng hơn, góp ý hoặc trình bày hoàn cảnh với bố mẹ chồng nhưng anh lại cứ gạt đi cho rằng đó là việc nên làm.
Ôm con, nghĩ đến cảnh sau Tết lại trả nợ khắp nơi mà tôi buồn không tả.
Đăng nhận xét