Một công ty hiện đại nhưng lại cấm nhân viên yêu nhau, một cô gái đã từng tan vỡ - Khanh, và một chàng trai đa tình - Thành. Hai người gặp nhau tại cái nơi "không được phép yêu" này để rồi phải lòng nhau. Trước một vị sếp khắt khe, sẵn sàng sa thải những ai trái luật, trước một sự cố chấp với người cũ của Khanh, liệu tình yêu giữa Khanh và Thành có nhận được một cái kết tốt đẹp? |
Được rồi, cũng xin thú nhận với các bạn là Khanh và Thành đang yêu nhau. Chuyện này luôn là một nỗi đau với chính Khanh, dù cô có yêu Thành đi chăng nữa. Vì sao nó là nỗi đau thì hẳn ai cũng hiểu, đó là cô đã yêu người mà mình không nên yêu.
Thành vào công ty cô từ hai tháng trước, nhưng số phận trớ trêu lại để cô và anh va chạm theo nghĩa đen đúng vào ngày ngày đầu tiên Thành đi làm. Cả hai người lúc ấy đương nhiên chưa biết nhau. Vì những nội quy hết sức quân đội của lão sếp, mà cô phải cố gắng hết sức để tới công ty. Đường vừa tắc, trời lại còn mưa, Khanh lết được đến cửa thang máy như thấy được thiên đường. Thế mà khi chỉ còn vài bước nữa thôi là đến được thiên đường, cô liền đâm sầm vào Thành.
Cánh cửa thiên đường khép lại, đó là lúc mà Khanh biết mình đã thực sự bị trừ lương.
"Không sao chứ?" Thành đỡ cô dậy, nhặt túi giúp cô.
Khanh lườm anh ta, tức giận nhưng không muốn nói gì cả. Cô nhận lại túi rồi bước tới thang máy.
- Cô cho tôi hỏi văn phòng công ty SFL ở đâu?
- Tầng mười tám.
Khanh không định trả lời, nhưng cô chợt nhận ra đó chính là nơi mình đang làm. Anh ta tìm nó làm gì nhỉ?
"Hôm nay là buổi đi làm đầu tiên." Thành cười tươi, đứng ngang cô.
Nhưng chuyện cô yêu Thành không phải như trong tiểu thuyết rằng cô cứ ghét anh ta thì cuối cùng sẽ lại phải yêu anh ta. Mà lúc lên đến văn phòng, Thành đã đứng ra nhận trách nhiệm cho việc đi muộn của cô. Những lời nói đầy sắc sảo, lập luận chặt chẽ đã khiến lão sếp không thể trừ lương của cô được, và cũng là nguyên do cô bắt đầu thích anh.
Nhưng cô là kiểu người sống hơi nội tâm, hoặc là kiêu căng quá mức, cho nên khi các chị em bạn bè trong phòng đồng lòng dành cho Thành tình cảm thì cô lại giả vờ như ghét và lạnh nhạt với anh.
Cuối cùng lại bị chính anh lật tẩy.
Số phận trớ trêu lại để cô và anh va chạm theo nghĩa đen đúng vào ngày đầu tiên Thành đi làm. Cả hai người lúc ấy đương nhiên chưa biết nhau. (Ảnh minh hoạ)
Khanh bần thần một lúc mới ấn xoá tin nhắn đi. Cô có làm sai điều gì không nhỉ?
Thật sự quá nguy hiểm! Cô cảm giác mình đang sống trong một thế giới cực đoan bài trừ tình yêu nhưng mình thì lại là một đứa con ngoan của thần Tình Ái.
Tại sao cô lại phải dấn thân như thế này?
…
"Em mệt mỏi quá." Đặt đôi đũa xuống, Khanh nhìn Thành nói. "Em cảm thấy như mình không được sống với chính mình."
Ông ta cũng sắp đi rồi mà. Thành nắm tay cô, cố gắng trấn an.
- Đi? Anh lấy thông tin ở đâu ra thế?
- Một người bạn ở công ty cạnh tranh đã nói. Ông ta sẽ sang đó.
- Ông ta đã bắt đầu nghi ngờ em. Em sẽ tổn thọ mất.
Thành cười:
- Em mới có hai mươi tư tuổi, hãy cứ tận hưởng đi.
"Xin chào quý khách." Tiếng chào của nhân viên và tiếng chuông cửa vang lên khiến Khanh phải chú ý.
"Ông ta kìa…" Khanh hốt hoảng đánh mắt với Thành. Và không đợi anh phải quay lại cô đã vội vàng xách túi nhảy vào nhà vệ sinh trong chớp nhoáng.
Thành cũng đang loay hoay tìm chỗ tránh mặt thì lão sếp đã phát hiện ra anh. Ông ta đi tới vỗ vai Thành.
"Em mệt mỏi quá." Đặt đôi đũa xuống, Khanh nhìn Thành nói: "Em cảm thấy như mình không được sống với chính mình." (Ảnh minh hoạ)
"Trùng hợp quá, hai ta lại đi ăn một… " Nhưng sau khi nhìn thấy hai đôi đũa và hai cái bát ở trên bàn, lão sếp đã vội vàng thu lại lời nói. Ông ta nhìn anh như đã hiểu: "Bạn gái cậu đâu rồi?"
"Bạn gái?" Thành cố đánh trống lảng. "Không phải bạn gái đâu."
- Ngoài giờ làm việc thì chúng ta là bạn bè, tôi biết cậu sẽ không yêu người trong công ty.
Bạn bè? Thành nhẩm lại hai từ này trong đầu. Sao ông ta lại nói là bạn bè nhỉ? Trông hai người giống bạn bè lắm ư?
"Ha ha ha, phải phải, đúng là bạn gái." Thành cười méo mặt. Anh liếc nhìn ra lối vào nhà vệ sinh, và Khanh đang lấy túi che mặt chạy ra khỏi quán.
"Thế cô ấy đâu?" Lão sếp hỏi.
Thành nhấp nhổm không yên.
- Cô ấy? À, cô ấy vừa bỏ đi rồi.
- Tại sao?
"Anh biết đấy, chuyện thường tình của mấy đôi yêu nhau ấy mà." Thành đáp.
Lão sếp gật đầu như đã hiểu:
- Phụ nữ đúng là mối hoạ của chúng ta.
Chúng ta? Lại một từ ngữ nữa khiến Thành phải suy nghĩ. Ông ta hình như đang nhầm lẫn gì đó trong vấn đề thân thiết giữa hai người.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi làm hoà với cô ấy.
"Cậu cứ tự nhiên." Lão sếp tránh đường. "Tôi cũng tính ăn tạm bát mì rồi về."
Ai quan tâm ông ăn cái khỉ gì chứ! Thành nghĩ trong đầu, nhưng anh vẫn nở một nụ cười thân thiện hết mức rồi bước ra khỏi quán.
Cô ấy vừa chia tay anh đó sao? Trời mưa càng lúc càng to hơn. Đây là cảnh mà trong mấy bộ phim tình cảm vẫn hay có. (Ảnh minh họa)
Nhưng ra đến bên ngoài thì Khanh gọi điện, Thành quay lại để ý lão sếp, không thấy có gì nguy hiểm anh mới nói:
- Em đang ở đâu?
- Chúng ta chia tay đi.
Trời đột nhiên đổ mưa rào. Thành nhìn trời. Anh nghĩ mình vừa nghe nhầm.
- Anh hỏi em đang ở đâu cơ mà?
"Em muốn chia tay, em không thể chịu nổi được nữa." Khanh khóc, ở bên cô cũng có tiếng mưa rơi. Chắc chắn là cô đang ở gần đây.
- Nào, bình tĩnh lại. Anh sẽ tới chỗ em, em đang ở đâu?
Khanh đột nhiên hét toáng lên:
- Kết thúc rồi. Em chia tay anh, anh có đồng ý hay không cũng mặc kệ.
Sau đó là một hồi tút tút. Cô ấy ngắt máy mà không cần câu trả lời của anh.
Thành nhìn điện thoại bằng một vẻ khó hiểu. Cô ấy vừa chia tay anh đó sao? Trời mưa càng lúc càng to hơn. Đây là cảnh mà trong mấy bộ phim tình cảm vẫn hay có. Nhưng không phải để tô cho nỗi hoang mang của anh thêm sâu, mà chỉ khiến anh thấy cuộc đời anh dần dần trở nên lố bịch.
Ông ta nói đúng, phụ nữ đúng là mối hoạ của đàn ông. Bạn chẳng bao giờ biết được lúc nào họ sẽ làm cho bạn đau khổ.
Thành sẽ làm gì tiếp theo? Anh ấy sẽ tìm cách khiến Khanh thay đổi quyết định hay cũng sẽ để mọi chuyện xuôi thuận? Trước sự ảnh hưởng của sếp, hai người có thực sự tin tưởng vào tình yêu này để vượt qua? Đón đọc Phần 3 truyện dài kỳ: Đừng chạy trốn tình yêu! Vào 00h06 ngày 31/8 tại chuyên mục Eva Yêu. |
Đăng nhận xét