Ngày mưa, mẹ chồng ngồi đầu hè khóc rưng rức, hỏi chuyện, nàng dâu cười ra nước mắt

Câu chuyện về những giọt nước mắt của mẹ chồng khiến tôi xót xa thương mình. 

Phải sống chung với gia đình chồng, nhiều khi tôi cảm thấy buồn bã, chạnh lòng lắm. Tôi muốn xin ra ngoài ở riêng để hai vợ chồng tự lập nhưng chồng tôi không đồng ý. Cứ sống chung với gia đình chồng thế này, tôi sợ mình sẽ bị trầm cảm mất.

Tôi năm nay 27 tuổi và mới cưới được gần 1 năm và chưa có con. Tôi hiện làm giáo viên trung học. Chồng tôi làm việc ở xưởng gỗ của bố mẹ chồng. Xưởng gỗ làm ăn khá phát đạt. Gia đình chồng tôi sống trong một ngôi nhà khá khang trang.

Tuy nhiên, ngay từ ban đầu về nhà chồng ra mắt, tôi đã không được lòng mẹ chồng. Mẹ chồng chê tôi thấp bé, sợ khó đường sinh nở. Không những thế, bà còn không ưng thuận vì gia đình tôi khá khó khăn, không đăng đối với nhà chồng.

Ngày mưa, mẹ chồng ngồi đầu hè khóc rưng rức, hỏi chuyện, nàng dâu cười ra nước mắt - Ảnh 1.

Tôi làm gì mẹ chồng cũng xét nét, nặng nhẹ. Nhiều khi, bà nói bóng gió rằng bố mẹ tôi không biết dạy con. (Ảnh minh họa)

Sau khi tôi về nhà chồng, mẹ chồng tôi cho bà giúp việc nghỉ luôn từ đó với lý do: "Nhà có con dâu rồi, thuê giúp việc làm chi cho tốn kém." Vậy là từ ngày về làm dâu, tôi đảm trách mọi việc nội trợ trong gia đình. Sáng sớm, tôi dậy sớm đi chợ, nấu nướng đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi làm. 

Tối về, tôi tất bật cơm nước theo ý của các thành viên trong gia đình. Vậy nhưng, tôi làm gì mẹ chồng cũng xét nét, nặng nhẹ. Nhiều khi, bà nói bóng gió rằng bố mẹ tôi không biết dạy con. Tôi giận lắm nhưng vẫn cố nín nhịn.

Hồi đó, trong nhà chồng tôi có em Hồng- em gái chồng tôi. Em chồng cũng chạc tuổi tôi, cũng đi làm rồi nhưng quen thói tiểu thư, chẳng động tay, động chân làm việc gì. Sau giờ làm, em về đến nhà chỉ ăn uống, tắm rửa. 

Mọi chuyện nấu nướng, bếp núc em phần hết cho tôi. Có khi về muộn, em ấy ăn xong còn vứt bừa bát đũa ra đấy để tôi dọn. Không những thế, em chồng còn sai tôi giặt giũ quần áo hộ vì chưa phải giặt quần áo bao giờ.

Tôi lấy chồng đã gần 1 năm mà chưa có con. Hai bên nội ngoại đều mong ngóng. Tôi đi khám thì bác sỹ bảo tôi bị tắc vòi trứng, cần điều trị 1 thời gian. Vậy mà mẹ chồng đã đi rêu rao khắp nơi khắp chốn rằng trước kia do tôi ăn chơi buông tuồng, giờ mới sinh bệnh, không thể sinh nở.

Trong nhà, tiền bạc chồng tôi kiếm ra, mẹ chồng tôi quản lý hết. Bản thân tôi không được động đến một đồng nào. Mỗi tháng, tôi cũng phải đóng thêm 2 triệu tiền ăn nữa. Mỗi lần, tôi muốn mua gì cho bản thân thì tôi đều phải tự bỏ tiền ra hoặc mẹ tôi dấm dúi cho con gái. Tủi thân, tủi phận, lần nào về thăm mẹ tôi cũng ôm mẹ khóc.

Vừa tôi, em chồng tôi cưới chồng. Thấy con gái lấy chồng xa, mẹ chồng tôi khóc như mưa như gió. Tôi mong rằng mẹ có con gái đi lấy chồng rồi, bà sẽ hiểu và thông cảm cho tôi hơn. 

Ngày mưa, mẹ chồng ngồi đầu hè khóc rưng rức, hỏi chuyện, nàng dâu cười ra nước mắt - Ảnh 2.

Nghe câu chuyện buồn của mẹ chồng mà tôi chỉ biết...cười. (Ảnh minh họa)

Sáng hôm đó, trời mưa như trút nước, tôi vừa đi chợ về. Tôi đứng ở cổng, gọi chồng ra xách đồ nhưng anh không ra. Anh đang ngồi bên cạnh mẹ tôi ở đầu hè. Tôi vào đến nhà thì thấy mẹ chồng tôi đang ngồi than khóc với chồng tôi rằng em Hồng đi lấy chồng khổ quá. Em không được chồng yêu thương, mẹ chồng cũng không thương.

"Sao số con gái tui khổ vậy nè? Muốn ăn cái gì cũng không được mua cái mình thích. Chồng không cho 1 cắc để tiêu xài. Mẹ chồng thì hung dữ, hay xét nét, coi con dâu là người dưng", mẹ chồng tôi vừa nói trong nước mắt.

Tôi nghe thấy mẹ chồng nói vậy mà chỉ biết cười ra nước mắt. Không biết khi bà thương con gái bà, bà có nhìn đến thân phận của người con dâu chưa từng được động vào một đồng của chồng, lại bị mẹ chồng soi mói, xét nét như tôi không?

Mấy ngày nay, tôi không biết phải làm sao để thuyết phục chồng ra ở riêng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. 

Let's block ads! (Why?)